Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Minecraft: Thế Giới Sinh Tồn

Chương 8: làng




Chương 8: làng

Chương 8: làng

Nhắm mắt đang hù hừ hát thì bên tai vang nên âm thanh xì xì quen thuộc, hắn còn đang nghĩ là âm thanh gì thì.

BOOMMMMM.........

Hắn ngồi dậy khỏi giường kêu gào



Aaaaaa...

Đau cảm giác bị nổ tan nát thành từng mảnh khiến hắn muốn phát điên mặc dù đây không phải lần đầu nhưng hắn không thể quen thuộc được cảm giác này.

Hắn thở hổn hển đợi cơn đau qua đi, hắn đứng dậy đi đến chỗ v·ụ n·ổ. Chỉ thấy ở chỗ hắn nằm vừa rồi đã thành một cái hố, gần sát cái hố còn một nửa dưới của 1 người được đặt trong tư thế nằm vắt chân ở đó.

Ở quanh đó dơi đầy đồ đạc lung tung, hắn đi tới nhặt lại toàn bộ sau đó dùng đất lấp lại cái hố.

Nhìn thế giới xung quanh hắn gào lên sau đó dùng sức đấm liên tục xuống đất, vừa đấm vừa gào thét rất nhanh mặt đất bị phá hủy biến thành một khối vuông hắn dừng lại ngồi ôm mặt khóc thút thít.

Aaaaaaaaaa.......

Hắn muốn về nhà, hắn chán ghét thế giới này.



Hắn không biết tinh thần ý chí của hắn đang trong biên giới sụp đổ. Mỗi ngày phải cô độc sống một mình, mỗi ngày phải cảnh giác với nguy hiểm, hắn muốn c·hết đi nhưng c·hết sau hắn lại sống lại rồi chịu đựng những đau khổ trước khi c·hết...... Hắn muốn điên rồi.

Hắn ngồi đó mặt trời từ đỉnh đầu nhanh chóng chạy qua sau đó vội vàng xuống núi. Mặt trăng giống như một tên biến thái luôn luôn theo sau mặt trời. Trăng lên đêm đến, sương rơi trên người hắn khiến hắn giống như phủ thêm một lớp ngụy trang hoàn hảo nhưng có cái củ cải tác dụng ấy. Một con zombie nhanh trong tiến đến đập hắn văng xa nhưng hắn vẫn thờ ơ mặc kệ hắn chán ghét thế giới này hắn mặc kệ đời muốn ra sao thì ra. Zombie cũng không tiếp tục t·ấn c·ông hắn bởi vì nó bị người sắt tiêu diệt rồi, g·iết xong zombie người sắt cũng không bỏ đi mà đứng gần đó giống như bảo vệ hắn. Cứ như vậy ngày ngày trôi qua đến khi hắn c·hết đi vì đói. Khi tỉnh lại hắn vẫn ở thế giới này mọi thứ xung quanh không có gì khác, khác là thế giới này nhiều hơn một bệnh nhân mắc bệnh tự kỷ.

Sau ngày hôm đó hắn chỉ lẳng lặng làm việc, hắn nuôi thêm bò chăn thêm heo thả thêm gà vậy là cả ngày hắn hắn loay hoay với những việc vặt vãnh. Giống như một ông nông dân cần cù hắn chăm chỉ hắn nhanh chóng kiến tạo cho mình rất nhiều vật nuôi và nông sản có lẽ hắn muốn dùng công việc để hắn quên đi những khó chịu trong lòng.

Những động vật cùng với nông sản sau khi thu hoạch được hắn trao đổi với dân làng. Thời gian dài hắn tích được rất nhiều ngọc lục bảo cùng với đó dân làng cũng thêm càng nhiều đồ vật để hắn trao đổi.

Do hắn làm ra rất nhiều những công cụ mà chính hắn cũng không biết dùng để làm gì đã vô tình khiến cho dân làng có thêm nghề nghiệp. Điều này vô tình trợ giúp hắn sinh tồn càng tốt hơn. Dần dần trang bị trên người hắn cũng càng ngày càng tốt, bộ giáp hắn mặc đổi thành giáp kim cương, kiếm cũng vậy tất cả đều được phù phép qua.

Nhìn từng luồng khí tím lưu chuyển quanh thân hắn mỉm cười, rốt cuộc sau bao nhiêu ngày tháng hắn đã bước ra khỏi tâm lý u ám đón nhận tia sáng ......... Biên không được nữa.

Đúng là hắn cười nhưng nụ cười của hắn vặn vẹo mà tà ác giống như bệnh nhân tâm thần trốn trại thành công vậy.

Ngày hôm nay giống như mọi ngày hắn cho bò ăn, thu hoạch lúa mì, cho gà ăn thu hoạch trứng gà, cho heo ăn thu hoạch cà rốt, cho cừu ăn, thu hoạch mía ..... Một hệ liệt gồm rất nhiều những công việc được hắn quy hoạch thành hệ thống cuối cùng nhất nhằm mục đích kiếm cho mình càng nhiều ngọc lục bảo. Hắn muốn đổi từ thủ thư những phù phép mạnh mẽ hơn.

Màn đêm buông xuống, hôm nay hắn không ngủ như mọi ngày hắn muốn đi săn. Cưỡi trên lưng ngựa tay cầm cây thương bằng vàng hắn vừa chạy vừa đâm thương những nơi đi qua zombie đều bị hắn đâm xuyên thấu sau đó biến mất. Đỉnh điểm có lần hắn ném thương xuyên qua đầu một con creep, tuy con quái không bị xuyên c·hết nhưng khi đến gần hắn nhảy xuống ngựa vung kiếm, tuy làm màu một chút nhưng hắn cũng thành công g·iết c·hết quái vật.



Hắn đứng tại nơi đó một người một ngựa, bóng lưng hắn cùng với khung cảnh xung quanh làm hắn giống như một thiếu niên cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung ngày xưa. Khi hắn còn đang mải mê làm màu làm mè thì một mũi tên bay nhanh mà đến, vành tai hắn nhếc nhếc sau đó hắn nghe được vị trí của mũi tên.

Phập....

Khuôn mặt hắn trở nên vặn vẹo khó nhìn cảm giác không được ổn cho lắm, hắn ngoái đầu nhìn xem mũi tên đang yên tĩnh cắm trên mông hắn. Hít một hơi hắn dùng sức đem mũi tên rút ra. Có lẽ, có lẽ... đời này hắn không cần phải đi cắt trĩ nữa rồi hắn nghĩ vậy.



Đang lúc hắn còn chưa tỉnh táo trở lại thì

Phập.....

Vẫn là vị trí cũ không có sai số, bởi vì lần trước đã tạo ra một cái lỗ rồi lên lần này mũi tên đâm rất sâu. Đây không phải là lần thứ nhất hắn cảm thấy thế giới này không chào đón hắn.

Hắn mặc kệ mũi tên còn đang cắm trên mông hắn chạy nhanh đến bộ xương trước mắt, hắn muốn ăn xương hầm cà rốt. Sau một hồi chém loạn qua đi hắn thu được 2 khúc xương cốt.

"Cần phải luyện tập thêm nhiều lắm " hắn thì thào.

Mũi tên theo chuyển động của hắn mà run run.

Có lẽ hắn đã thích ứng với thế giới này rồi chỉ cần hắn càng mạnh thì sẽ không sợ những quái vật đó, có lẽ hắn không thể thay đổi thế giới này nhưng hắn có thể thay đổi bản thân.



Hắn kéo cung bắn một mũi tên vào bên cạnh một con creep xa xa thấy không trúng hắn lại lần nữa bắt đầu kéo cung ngắm bắn. Bắn hết hơn 30 mũi tên cuối cùng hắn cũng b·ắn c·hết con creep, hắn đi đến thu hồi những mũi tên bắn không trúng sau đó lại đi tìm kiếm mục tiêu tiếp theo. Cứ như vậy hắn săn g·iết đám quái vật đến sáng mà đám quái vật giống như g·iết không hết, vô cùng vô tận vậy g·iết con này con khác lại xuất hiện.

Một đêm qua đi hắn ngồi trên đỉnh núi nhìn Mặt Trời mọc. Từng tia sáng dần dần đưa bóng đêm đánh tan sau đó đưa đến cho thế giới từng tia từng tia ấm áp nhỏ nhoi, mọi vật cũng chào đón ngày mới theo cách riêng của mình. Tiếng gà gáy, tiếng heo ụt ịt tiếng bò gọi nhau phối giống..... Hắn yên lặng nhìn hết thảy sau đó suy nghĩ dần dần bay xa.





.....

Xung quanh một cái lán trại che phủ hai cái giếng nước bên dưới cản đám dân làng đang xì xào bàn tán.

Thợ làm giáp: thời gian dài khảo nghiệm mấy người thấy người ngoại lai kia thế nào?



Linh mục: cũng được, hắn g·iết rất nhiều quái vậy đổi rất nhiều thịt thối cho ta.

Thủ thư: ta cảm thấy hắn không giống người của thế giới này.

Thợ làm cung tên: đúng vậy, hôm trước khi ta đang dùng cung ngắm bắn một con quái vật nổ ta phát hiện hắn bị nổ c·hết nhưng sau đó lại sống lại trên giường.

Thợ đá: đúng vậy người bình thường c·hết là c·hết rồi không thể thục sinh nhưng ta thắc mắc tại sao ngươi lại để quái vật g·iết hắn mà không cảng cáo hay g·iết c·hết quái vật trước khi ....

Thợ làm cung tên ngắt lời: ta không kịp.

......

Người vẽ bản đồ: khục! Hai người các ngươi không cần tranh cãi. Đúng! Ta định giao cho hắn bản đồ "khám phá rừng sâu" và "bản đồ khám phá đại dương" các ngươi có ý kiến gì không?

Thủ thư: được!! Để hắn tìm hiểu bí mật của thế giới này. Hi vọng hắn có thể tìm ra cách g·iết c·hết hắc long.

Thợ làm cung tên: có lẽ hắn đã cảm thấy gì đó. Mấy hôm nay ta thấy hắn luyện tập chiến đấu rất nhiều.

Nông dân: đưa bản đồ cho hắn ta không có ý kiến nhưng không thể cứ như vậy đưa cho hắn.

Ngươi vẽ bản đồ: ta sẽ để hắn dùng ngọc lục bảo và la bàn để trao đổi.

Cả đám cùng nhau gật đầu sau đó chào nhau rồi ai lại về làm việc người đó. Phía xa Dương Mịch nhìn dân làng đang hử hử hử hử hử .... Người một lời ta một câu hắn có cảm giác bị đồng bọn xa lánh.