Chương 9: làng bị tấn công
Chương 9: làng bị t·ấn c·ông
Tối hôm trước khi hắn đang đuổi g·iết quái vật hắn thấy một con mèo thực sự rất đáng yêu. Kiếp trước nhà hắn rất hay nuôi mèo, nói vậy là do mèo nhà hắn rất hay bị mất trộm mỗi lần bị mất đi ba mẹ hắn đều sẽ tiếc nuối một thời gian. Nhưng sau đó vẫn sẽ nuôi một con mèo khác, có lẽ là để an ủi tâm linh đi.
Hắn cũng rất thích mèo nhớ khi đó hắn thường xuyên ôm rồi vuốt vuốt có khi mèo ngoan hắn có thể ngồi vuốt cả buổi.
Nhớ về những thứ đã qua hắn quyết định bắt mèo về nuôi. Mèo rất thích ăn cá thế là hôm nay hắn làm một cái cần câu "hi vọng sẽ câu được cá to" hắn tự nói.
Mặt sông bị bầu trời phản chiếu trở nên xanh biếc như bích ngọc. Ở giữa hồ có một chiếc thuyền mỗi khi bị sóng đánh vào thuyền sẽ lênh đênh nhấp nhô một chút. Ngồi trên thuyền hắn yên lặng quan sát mặt sông, câu cá là công việc có tính giải trí cực tốt nó giúp người câu rèn luyện tính nhẫn nại khả năng phản ứng.
Người ta thường nói ''câu cá là câu không phải chỉ có cá" mới đầu hắn còn không hiểu được đạo lý trong câu nói này nhưng hôm nay hắn đã hiểu được. Nhìn một đống vật phẩm bị hắn vứt lung tung trong thuyền hắn không biết nói gì luôn, rõ ràng là đi câu cá nhưng câu được lại là một đống rác rưởi, nào là da thuộc nào là lá sen rồi mầm cây thậm chí hắn còn câu được một cái quần da không biết là của vị nào bị mất khi đi tắm? hắn vô ý thức nhìn về phía ngôi làng, nhìn zise này có thể là của não thợ rèn.
Nhìn phao câu khẽ nhúc nhích hắn vội vàng giật một cái, một con cá bị hắn giật từ mặt sông bay ra ngoài.
"cuối cùng cũng câu được một con".
Hắn vui vẻ cười cười sau đó hắn lại ném dây câu về mặt sông rồi tiếp tục chờ đợi con cá tiếp theo mắc câu. Mặt sông lại yên tĩnh trở lại hắn dùng một tay chống cằm một tay cầm cần câu mắt thì lại nhìn phao câu không rời mắt, một lúc sau phao câu lại nhúc nhích hắn vui vẻ giật mạnh cần giống như lần trước sau đó hắn phát hiện đây cũng không phải cá mà là một cái yên ngựa hắn tiện tay cho vào kho đồ của mình sau đó lại tiếp tục thả dây câu. Thời gian quan đi hắn vẫn chưa phát hiện có cá cắn câu hắn nhẹ nhàng vươn người vặn vẹo thân thể để giảm bớt một chút mệt mỏi do thời gian dài ngồi câu. Nhìn cảnh vật xung quanh làm hắn nhớ đến hồi còn đi học, hồi đó hắn học rất kém nhất là môn văn nhưng có một bài thơ hắn học mà đến giờ vẫn còn nhớ như in vừa hay lại hợp với khung cảnh bây giờ. Thế là hắn bắt đầu ngâm nga.
"Ao thu lạnh lẽo nước trong veo
Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo
Sóng biếc theo làn hơi gợn tí
Lá vàng trước gió khẽ đưa vèo
Tầng mây lơ lững, trời xanh ngắt
Ngõ trúc quanh co, khách vắng teo
Tựa gối ôm cần lâu chẳng được
Cá đâu đớp động dưới chân bèo"
Đây là tác phẩm "Thu Điếu" của tác giả Nguyễn Khuyến.
Hắn ngâm nga mấy lần bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống như vậy cũng rất ý thơ, vậy mà hắn không hề để ý đến thời gian trước bản thân bị trầm cảm đến mức gần như hóa điên. Nhưng đó là chuyện lúc trước giờ không lại đề cập tới.
Ngâm thơ xong cảm thấy tinh thần thoải mái hơn một chút hắn lại tiếp tục chăm chú nhìn cần câu. Có lẽ cảm xúc hắn không tệ cũng ảnh hưởng đến quá trình câu cá vì hắn giật cần lên vậy mà giật được một thanh kiếm Netherit còn kèm theo phù phép "sắc bén V''. Nhìn trong tay thanh kiếm đen ngòm còn lưu chuyển ánh sáng của phép thuật hắn lại cảm thấy "đôi khi không câu được cá cũng không phải đều toàn là đồ bỏ đi, cái củ cải". Không nói hai lời hắn từ trên thuyền nhảy thẳng xuống dưới bắt đầu lặn lội tìm kiếm vật phẩm bên dưới, một lúc sau hắn ngoi lên. Nước không sâu nhưng hắn tìm mãi đều có thứ gì, so với nước cất còn tinh khiết hơn, chẳng hiểu những thứ câu được lại từ đâu mà ra? Không tìm được gì hắn lần nữa lên thuyền tiếp tục ngồi câu.
Ngồi lâu hắn dùng tay đấm đấm lưng sau đó duỗi lưng nằm xuống thuyền, cọ quậy mấy lần để tìm cảm giác thoải mái hắn thở một hơi thật dài. Nhìn bầu trời trong xanh hắn cảm thấy ánh mắt lặng dần, không hiểu sao thời gian này hắn rất buồn ngủ có lẽ do thời gian dài thức đêm săn quái đi.
Đúng lúc hắn chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì bên tai truyền đến tiếng lội nước lúc gần lúc xa cùng với đó là tiếng đối thoại. Mặc dù nghe không hiểu nhưng hắn có thể khẳng định đó không phải tiếng dân làng. Hắn mở mắt ra xác định mình không nghe nhầm hắn theo tiếng nhìn lại.
Trong tầm mắt hắn là ba người hắn không xác định có phải là người hay không nhưng nhìn từ bề ngoài thì rất giống người. Hắn cất cần câu sau đó chèo thuyền đến gần, càng đến gần hắn càng cảm thấy không đúng. Ba người này đều mang theo v·ũ k·hí đặc biệt có một người mang theo một lá cờ trên lưng nhìn không giống ai . Không biết ý đồ ba người là gì có thể không có ý tốt nhưng hắn vẫn không dừng tay mà tiếp tục chèo về phía ba người.
Khoảng cách hai bên đến gần, ba người cũng phát hiện ra hắn. Khi hắn đến trước mặt ba người thì bất ngờ xảy ra, một người cầm rìu nhìn hắn một chút sau đó vung rìu chặt. Vì bất ngờ không kịp đề phòng hắn bị chặt một rìu. Trên đầu xuất hiện - 2hp hắn nhe răng một cái.
"Ui, cái đinh công mạnh".
Vì sao có giáp bảo vệ nhưng hắn vẫn cảm thấy đau? Hắn điều khiển thuyền chạy đi một loảng xa xa sau đó dừng lại. Nếu như hắn không làm gì nhưng vẫn bị t·ấn c·ông vậy đám người này chắc chắn không phải người tốt, hắn kéo cung bắt đầu ngắm bắn.
Ở khoảng cách xa ba người không thể t·ấn c·ông hắn nhưng hắn lại có thể bắn đến ba người. Tuy khoảng cách xa tỉ lệ bắn trúng mục tiêu không cao nhưng thời gian dài tỉ lệ trúng đích cũng theo đó tăng lên.
Ba người bị t·ấn c·ông cảm thấy rất tức giận sau đó điên cuồng đuổi g·iết tên h·ung t·hủ trước mắt. Mỗi khi thấy bản thân sắp bị đuổi kịp hắn lại lái thuyền chay xa thêm một đoạt để kéo dài khoản cách sau đó lại bắt đầu dùng cung tên t·ấn c·ông từ xa. Nhiều lần như vậy sau cả hai tên cầm rìu đều bị b·ắn h·ạ, hắn bắt đầu ngắm bắn tên cuối cùng này. Liên tục bắn trúng hơn 10 mũi tên về sau tên thủ lĩnh cuối cùng cũng bị b·ắn h·ạ, cũng ngay lúc này hắn cảm thấy gì đó. Mở kho đồ ra hắn nhìn thấy bên cạnh ô vật phẩm lại nhiều thêm một ô trạng thái, hắn nhìn chăm chú sau đó hắn thấy ô trạng thái hiện lên hai chữ "vận rủi" nhìn hai chữ này hắn cảm thấy rất rất không tốt, có lẽ sắp có gì đó rủi ro xảy ra với hắn thế là hắn quyết định lái thuyền về làng.
Càng đến gần làng cảm giác không may lại càng mãnh liệt hắn lại càng cảm thấy bất an.
"Hôm nay không đi săn quái vật nữa"
Hắn nghĩ như vậy. Cho thuyền đến gần bờ hắn nhảy khỏi thuyền sau đó nhanh chân đi về phía cái giường của mình. Vì nhiều lý do mà dự định xây nhà của hắn bị chậm lại sau đó kéo dài đến bây giờ, thứ duy nhất xác định hắn từng sống ở đây là cái giường này. Mọi hôm không cảm thấy ra sao nhưng hôm nay hắn lại cảm thấy cái giường này vô cùng thân thiết vô cùng gần gũi.
Đặt lưng xuống giường hắn đang định nhắm mắt thì tiếng kẻng vang lên. Ngồi dậy khỏi giường hắn mở kho đồ ra thấy ô trạng thái " vận rủi" đã biến mất thay ào đó là một dòng chữ " làng bị t·ấn c·ông".
Nhìn dân làng từng người nhanh chóng chạy về nhà của mình sau đó đóng cửa lại hắn cảm thấy yên tâm một chút. Hắn lấy từ trong kho đồ ra một cái khiên cầm ở tay trái sau đó lại lấy ra thanh kiếm mà lúc trước hắn câu được chính là thanh netherit, kiểm tra toàn bộ cảm thấy mình không còn thiếu gì hắn bắt đầu nheo mắt lại nhìn về phía nam ngôi làng, hắn nhìn thấy một đám người đang nhanh chóng chạy về phía này.
Trên miệng cười cười, hôm nay hắn muốn kiểm tra thành quả luyện tập trong thời gian vừa qua.
"Hi vọng không c·hết quá nhiều lần" hắn nói nhỏ.