Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Minecraft: Thế Giới Sinh Tồn

Chương 7: làng 2




Chương 7: làng 2

Chương 7: làng 2

Hắn thúc ngựa chạy nhanh đến gần, vừa chạy hắn vừa gọi to.

" Húuuuuuuuu!!!... Xin chào có ai không? Hello xin chào có người ở đây không?"

Chạy đến nơi hắn nhìn thấy có 3 4 con vật giống như người nhưng làm bằng sắt thay nhau canh giữ. Thấy hắn đến gần một người sắt đi đến gần nhìn hắn chằm chằm, nhìn một lúc có lẽ người sắt phát hiện thứ trước mắt không có uy h·iếp gì đành quay người rời đi.

Thấy phản ứng của người sắt như vậy hắn vui vẻ hơn.

"Có lẽ đây là canh cổng hay hộ vệ dùng để bảo vệ làng. Nó không t·ấn c·ông mình có lẽ là do bản thân là người chứ không phải quá vật, như vậy có lẽ nơi này thực sự có người nếu không người sắt cũng sẽ bị hư hại mà không phải vẫn còn hoạt động tốt như vậy".

Đột nhiên Dương Mịch nghĩ đến, "có lẽ con người sắt này có thể đo được mức độ nguy hiểm của ta nhưng nó cảm thấy bản thân ta quá mức đẹp trai quá mức dễ gần nên mới không t·ấn c·ông". Lắc lắc, hắn lại không tiếp tục nghĩ vấn đề này, bây giờ hắn cũng không có thời gian đi để ý đến.

Nhìn người sắt đi xa hắn vội vàng xuống ngựa sau đó chạy đến một ngôi nhà gần nhất, hắn đập cửa gọi to.

" Có ai không? Xin chào. A còn có người đang ngủ".

hắn gọi to hơn nhưng người bên trong không phản ứng hắn. Thấy bản thân bị bơ đẹp hắn định đẩy cửa đi vào nhưng nghĩ đi nghĩ lại hắn vẫn từ bỏ ý định này đi, dù sao vừa nãy hắn kích động quá mới đập cửa chứ đêm hôm thế này mà xông vào nhà người khắc hắn sợ ngày mai hắn sẽ bị người t·hiêu s·ống. Nghĩ đi nghĩ lại hắn lại lấy giường ra đặt xuống sau đó đi ngủ, có gì thì để mai tính đi.



Sáng sớm hôm sau khi hắn còn đang mơ mơ màng màng thì bên tai hắn vang lên tiếng ồn ào . hắn mở mắt ra nhìn thấy có ba người đang vây quanh hắn nhìn hắn sau đó trong miệng còn đang không ngừng "hử hử hử hử hử hử hử" cái gì, hắn nghe nhưng không hiểu. Bây giờ hắn mới ý thức đến là người ở cái thế giới này dùng ngôn ngữ khác với ngôn ngữ mà hắn đang dùng, có lẽ đây là ngôn ngữ bản địa hắn nghe không hiểu vậy thì biết giao lưu thế nào đây? Hắn đứng dậy mặc kệ giường ở đó hắn nhìn ba người trước mắt sau đó ra vẻ nghiêm túc rồi nói.

"Bala bala bala".

Ba người nhìn hắn sau đó một người nói với hai người khác cái gì thấy hai người khác gật đầu sau đó ba người không thèm để ý đến hắn mà quay người bỏ đi... Dương Mịch ?????? ...... Hắn cảm thấy mình bị khinh bỉ, hắn thấy ánh mắt của ba người đó đó là ánh mắt khi người ta nhìn thấy thiểu năng hoặc kẻ đần.

Nhìn ba người bóng lưng hắn cảm thấy thật cô đơn, đến thế giới này lâu vậy rồi hôm nay mới tìm thấy bóng dáng con người. Nhưng mọi chuyện lại không diễn ra như hắn mong muốn, không có vui vẻ không có chào đón, thứ hắn nhận được chỉ là lạnh nhạt chỉ là nghi vấn cùng với hử hử hử hử hử hử hử hử hử .... Hử hử con củ cải.

''Được rồi dù sao thì cũng không quen biết lại không hiểu ngôn ngữ của họ dần dần sẽ tốt hơn'' . hắn nghĩ như vậy.

Hắn bắt đầu đi loanh quanh quan sát. Ngôi làng nằm dưới chân một ngọn đồi, phía đông là một dòng sông kéo dài từ nam sang bắc, nó chia cắt rừng mưa, cao nguyên và đông bằng thành ba dạng địa hình khác nhau, ngôi làng vừa hay nằm ở trung tâm đó. Ngôi làng quy mô cũng không lớn chỉ có mười ba ngôi nhà mà số nhà bỏ trống rất nhiều chỉ có 8 nhà là có dân làng ở lại. Kiến trúc xây dựng cũng rất bình thường không có gì lạ, đều được ghép từ những thân cây lại với nhau mà thành, đơn sơ lại mộc mạc.

Hắn còn phát hiện trong làng có những người mặc những bộ đồ mang theo tiêu chí nào đó, khi tiếp xúc với những người này trước mắt sẽ hiện lên một giao diện cho phép hắn đổi rất nhiều những vật phẩm lung tung thành ngọc lục bảo. Không biết ngọc này làm được cái gì theo hắn suy đoán có thể là dùng như tiền tệ, để xác minh suy đoán hắn lần lượt tiếp xúc với từng người một. Đầu tiên là nông dân sau đó là người vẽ bản đồ rồi linh mục cuối cùng là thợ rèn, sau khi tiếp xúc với thợ rèn hắn thấy mình có thể đổi ngọc lục bảo lấy giáp sắt hiện tại chưa có ngọc sau này có đổi thử xem.

Ngoài ra bốn người này ra còn có bốn người khác mặc đồ giống nhau, những người này không cho hắn đổi gì cả cũng không biết còn có tính năng ẩn gì không? Hắn thử đi thử lại không có kết quả gì cũng coi như thôi.

Loanh quanh làng xem xét xong xuôi hắn quyết định ở lại đây nhưng trước tiên phải làm nhà trước đã, hắn nhìn từ sáng đến trưa cuối cùng cũng tìm được vị trí đẹp làm nhà, ít ra hắn cho là như vậy. Đó chính là trên mặt sông, đúng vậy hắn chỉ cần xây một cây cầu ra ngoài đó sau đó xây nhà thế là xong, đơn giản mà an toàn ngoài đó lại chẳng có quái vật nào tìm hắn. Nghĩ đến hắn liền muốn đi làm nhưng tìm trong kho đồ không có sắt hắn lại thất vọng rồi. Sắt có thể làm thành vật phẩm có độ bền cao, hiệu xuất lớn hơn so với những công cụ bằng gỗ hay đá nhưng muốn làm được trước tiên phải có sắt á nhưng hắn không có.

Không có đồ sắt dùng hắn lại chẳng muốn tốn sức với đồ dùng bằng đá thế là hắn tạm dời công cuộc xây nhà lại sau này. Dù sao thì ngủ ngoài trời hay ngủ trong nhà hắn cũng không cảm thấy khác nhau quá nhiều hắn tự an ủi bản thân như vậy.



Đi đến ruộng lúa của dân làng hắn bắt đầu suy nghĩ.

"Có lẽ nên kiếm một chút ngọc đổi giáp".

hắn nhìn quanh thấy không ai để ý thế là vụng trộm ă·n c·ắp lúa, lấy hết xong không quên trồng lại như lúc ban đầu trong miệng tự nói.

" Mình chỉ muốn lấy hạt giống thôi còn lúa này chỉ đơn thuần là thu hoạch ngoài ý muốn".

Có hạt giống hắn chạy đến một khu đất trống gần bờ sông sau đó chế tạo một cái cuốc bắt đầu làm đất, hắn cuốc rất nhanh sau đó hắn mới gieo hạt bởi vì hạt giống không quá nhiều nên hắn gieo rất nhanh. Đem hạt giống trồng xong hắn nhìn thành quả của mình hắn hài lòng gật đầu.



" Khả năng phải mất mấy tháng mới có thể thu hoạch".

Ngẩng đầu nhìn mặt trời dần dần chìm xuống núi hắn lấy ra một miếng thịt bò gặm gặm.

" Đi ngủ thôi tối rồi, à có lẽ ngày mai trồng thêm ít cà rốt ăn cảm giác hương vị cũng rất ngon" hắn từ từ đi về vị trí hắn đặt giường lúc trước vừa đi vừa nói.

Về đến giường của mình hắn phát hiện có người nằm ngủ trên giường của hắn thế là hắn bỏ lốt một chút thịt bò chưa ăn xong vào miệng sau đó dùng tay lay lay người đang ngủ tiện thể lau chùi sạch sẽ bàn tay dính mỡ của mình. Bị lay tỉnh dân làng đứng dậy nhìn hắn trong miệng phát ra tiếng hử hử có vẻ rất bất mãn, hắn không hiểu người này đang nói gì hắn cũng chẳng thèm quan tâm, hắn chèo lên giường chẹp chẹp miệng.



" Không có bàn chải đánh răng cảm giác thật khó chịu a".

nhắm mắt lại một lúc hắn dần dần chìm vào giấc ngủ đến khi mở mắt hắn nhìn thấy dân làng hôm qua vẫn đứng nhìn hắn, bị giật mình hắn trợn mắt nhìn người trước mặt này, thấy bị nhìn dân làng này cười cười rồi quay lưng bỏ đi trên đầu còn có điểm điểm ánh sáng màu xanh.

" Bệnh thần kinh". Hắn chửi bậy một tiếng.

Đứng dậy vươn vai sau đó làm một vài động tác thể dục hắn bắt đầu chạy quanh làng coi như là rèn luyện bản thân.

Bây giờ là giữa chưa hắn ngồi nhìn ruộng lúa ngẩn người.

''Hôm qua gieo hạt hôm nay đã mọc rồi nhìn tốc độ phát triển rất nhanh a có lẽ tầm 5 6 hôm nữa là có thể thu hoạch được rồi".

Nếu như kiếp trước cây nông nghiệp phát triển nhanh như vậy có phải sẽ ít đi rất nhiều c·hiến t·ranh không?

Hắn đang tự hỏi cũng đang nghĩ lấy, không biết tại sao cây lương thực ở thế giới này lại phát triển nhanh như vậy? Mà không chỉ có lúa mà cả cà rốt hắn vừa trồng xuống cũng đang nhanh chóng lớn lên. Nếu như mới nhìn sẽ không phát hiện nhưng tỉ mỉ nhìn sẽ thấy nó đang lớn dần dần.

''Có lẽ là đất đai ở đây phì nhiêu đi, nhưng không đúng nếu đất phì nhiêu thì cây phải to lắm chứ? Chẳng lẽ là thời gian đi qua nhanh hơn?'' Hắn ngẩng đầu nhìn mặt trời....... ''Bình thường mà ''.

Lại là một vấn đề khó nghĩ hắn lắc đầu nằm xuống hai tay gối đầu nhìn trời.



"Thế giới này thật nhàn chán".