Chương 6: làng
Chương 6: làng
Thế giới không bởi vì một giống loài hay vì một ai đó c·hết đi mà sẽ dừng lại, nó vẫn luôn luôn hoạt động kể cả tất cả sự sống trên thế giới biến mất thì nó vẫn tồn tại. Chỉ cần có thời gian thì sự sống sẽ một lần nữa xuất hiện đó vốn là định luật tất nhiên, nhưng không nghĩ đến sẽ có một ngày định luật này lại b·ị đ·ánh vỡ vỡ một cách triệt để.
Thế giới này hình thành cách đây 9 trăm nghìn tỷ tỷ năm, khi ấn nó cũng không tồn tại sự sống nhưng năm tháng qua dần thì sự sống đầu tiên xuất hiện, nó là tiền đề cho sự tiến hóa. Qua mấy trăm triệu năm sau đó trên thế giới xuất hiện muôn vàn loài vật khác nhau từ trên cạn, trên biển và cả bầu trời. Thế giới từng bị thống trị bởi những loài động vật máu lạnh to lớn rồi đến những sinh vậy kỳ lạ nhỏ bé nhưng khỏe mạnh.
Kỷ nguyên này qua kỷ nguyên khác thế giới thay đổi, rất nhiều kẻ thống trị nó. Trong thời gian đó sự tiến hóa cũng không ngừng thay đổi không ngừng hoàn thiện, mãi cho đến một ngày quá trình tiến hóa đạt đến điểm giới hạn. Con người xuất hiện.
Sự xuất hiện của con người làm thay đổi hệ sinh thái vốn có của thế giới, tài nguyên không ngừng bị khai thác. Đầu tiên là gỗ rừng sau đó là các loài động vật, con người cũng nhờ vào đó mà không ngừng tiến bộ, bắt đầu chỉ là vài người sau đó diễn biến thành các thành bang rồi biến các quốc gia.
Văn minh càng phát triển tài nguyên càng được khai phát các chức nghiệp cũng thay nhau ra đời. Đặc biệt nhất trong đó là linh mục, họ có thể sử dụng những khoáng sản,những kim loại quý để tạo ra những thứ có sức mạnh to lớn lớn đến mức đánh vỡ cân bằng của thế giới này.
Một ngày nào đó một nhóm gồm nhiều những linh mục trên khắp thế giới tề tụ với nhau họ có tham vọng vô cùng lớn, họ muốn sử dụng sức mạnh tạo ra nhiều tài nguyên hơn sau đó dùng càng nhiều tài nguyên cất cao sức mạnh lại dùng sức mạnh tạo ra tài nguyên. Cứ như vậy sẽ tạo thành vòng lặp vô hạn, rồi đến một ngày họ sẽ tìm ra cách đánh vỡ sự trói buộc của sinh mệnh.
Nghiên cứu của họ kéo dài vô số năm, sau cùng họ cũng không tìm ra bí mật về sinh mệnh vô hạn mà vô tình tạo ra một cánh cổng, cánh cổng liên kết với một thế giới khác.
Ngày đó khi cánh cổng được tạo ra không gian bị phá vỡ, liên kiết giữa hai thế giới xuất hiện. Rất nhiều cổng không gian trên khắp thế giới thay nhau xuất hiện kết nối hai thế giới với nhau. Đó cũng là khi những sinh vật của thế giới bên kia tràn vào sau đó tàn sát, ô nhiễm thế giới này.
Những sinh vật của thế giới bên kia rất kì lạ, những sinh vật đó dường như là sản phẩm tiến hóa thất bại. Chúng không có trí tuệ chỉ hành động theo bản năng nguyên thủy, đó là săn môi vì vậy chúng bị gọi là quái vật. Thông đạo hai thế giới vừa xuất hiện thì c·hiến t·ranh hai thế giới cũng bắt đầu, c·hiến t·ranh kéo dài mãi đến khi xuất hiện một con rồng, c·hiến t·ranh kết thúc. Những người sống sót cuối cùng không ngừng bị săn g·iết cho đến triệt để không còn ai.
Thời gian lại tiếp tục tiến về phía trước lại qua rất lâu rất lâu vẫn không có sinh vật có trí tuệ xuất hiên. Nguyên nhân là do những quái vật của thế giới bên kia đã hoàn toàn xâm lược thế giới này, chỉ cần có sinh vật có trí tuệ xuất hiện là sẽ bị tiêu diệt hoặc ô nhiễm. Do thời gian dài không xuất hiện giống loài mới có trí tuệ thế là thế giới bản năng làm ra phản ứng.
Tại thế giới càng ngày càng bị phá hư, tầng ozone bảo hộ bên ngoài bắt đầu yếu đi dẫn đến tia sáng mặt trời càng ngày càng mãnh liệt, rất nhiều quái vật không thể tiếp tục ở lại thế giới này mà quay lại thế giới bên kia, nhưng cũng có số ít quái vật có thể xuất hiện tại ban đêm và số cực ít quái vật ban ngày vẫn có thể hoạt động nhưng như thế là đủ rồi.
Thời gian mấy triệu năm lại qua đi thế giới lại xuất hiện giống loài mới có trí tuệ và hình dáng giống con người nhưng khả năng sinh tồn lại mạnh hơn rất nhiều. Tuy rằng là giống loài mới nhưng do thế giới quá mức khắc nhiệt nên những người này cũng không thể phát triển thành quốc gia như trước đó mà chỉ có thể tạo thành những làng nhỏ cách xa nhau. Họ cũng học hỏi tri thức và kế thừa trí tuệ của văn minh trước mặc dù rất nhiều thứ đã bị biến thành bụi bặm trong dòng thời gian.
.........
Dương Mịch tỉnh dậy hắn ôm đầu kêu gào. Trong mơ hắn nhìn thấy quá trình hình thành và phát triển của thế giới này, mãi đến bây giờ hắn mới cảm thấy mình bị đứa đến thế giời này là cực kỳ không bình thường, có lẽ có âm mưu gì đó. Hắn ôm đầu chờ đợi cơn đau từ từ qua đi, hiên tại còn chưa có thông tin gì chưa cần nghĩ quá nhiều mọi thứ rồi sẽ đến hắn rất có kiên nhẫn.
Khoảng 30 phút sau cơn đau dần dần biến mất hắn đứng dậy vươn người một cái sau đó vặn trái vặn phải. Nghe thấy tiếng xương cốt
kêu cùm cụp hắn thấy bản thân giống như bình thường trở lại. Hắn lấy ra một miếng thịt bò bỏ vào miệng bắt đầu nhai, sau khi thuần hóa được co ngựa hắn đã đi qua rất nhiều nơi từ đồng bằng, sa mạc, cao nguyên, thung lũng đếm đầm lầy rồi bờ biển hắn đều đi qua. Hắn cũng phát hiện rất nhiều những tàn tích cổ, ở đó hắn cũng phát hiện rất nhiều thứ. Giống như bây giờ giáp ngựa hắn dùng là giáp kim cương chứ không phải giáp da rồi, bộ giáp trên người hắn cũng đều là giáp sắt mà không phải không có gì như trước đây, mặc dù giáp có cái sắp hỏng nhưng có để mặc là tốt rồi.
Ăn xong thịt hắn lau lau tay vào áo sau đó lại ngắt vài cái lá cây lau lau miệng, không thể không nói vị thịt thật sự rất rất tuyệt rất ngon hắn có cảm giác tất cả tinh túy của những con vật sau khi c·hết đi đều bị áp súc vào miếng thịt mà chúng nó để lại.
Đi vài bước nhìn khung cảnh trước mắt hắn cản thán một câu.
"Thật đẹp".
Hắn đã ở lại đây hai ngày rồi, đây là một thung lũng khá lớn nằm phía sau một ngọn núi lớn. Điểm đặc biệt là ở đây có rất ít cây thân gỗ nhưng bù lại mọc rất nhiều rất nhiều hoa, xanh đỏ tím vàng muôn màu muôn sắc đẹp không tả nổi. Hai hôm trước hắn đang trèo lên ngọn núi kia thì phát hiện thung lũng này, nhìn từ trên cao xuống thấy đẹp, đến gần nhìn càng đẹp thế là hắn dừng lại đây hai ngày không đi.
Cúi người ngắt lấy một bông hoa màu xanh hắn cho lên mũi ngửi ngửi "là hoa anh túc" hoa có màu xanh lam mùi lại thơm nhìn lại đẹp. Người yêu của hắn tên anh túc .... À không phải, nàng tên gọi là Lam, nhìn hoa lại nhớ đến người hắn thở dài cài hoa vào vành tai, tiện thể hái thêm vài bông bỏ vào ba lô sau đó trèo lên ngựa đi đi trong miệng bắt đầu không ngừng ngâm nga bài hát"cho vừa lòng em" của ca sỹ Duy Mạnh.
Thôi rồi ta đã xa nhau
Kể từ đêm pháo đỏ rượu hồng
Anh đường anh em đường em
Yêu thương xưa chỉ còn âm thầm
..........
Hắn vừa đi vừa hát hắn đi rất chậm dù sao hắn đi nhiều ngày như vậy rồi ngoài động vật và quái vật ra hắn cũng không nhìn thấy ai khác còn sống.
Đi liên tục từ sáng đến đêm hắn mới dừng lại trời tối rồi hắn muốn ngủ. Thức đêm đánh quái cũng chẳng được gì mà còn có nguy cơ bị đ·ánh c·hết. Đúng lúc hắn định xuống ngựa tìm chỗ ngủ thì hắn nhìn thấy phía xa xa có ánh sáng, hắn cho rằng đó lại là một hồ dung nhan nào đó vì hắn cũng gặp nhiều, có lần hắn còn vô tình rơi xuống đó cảm giác lúc ấy đến giờ hắn còn cảm thấy mới mẻ.
Nghĩ như vậy những hắn vẫn theo bản năng thúc ngựa đi đến, càng đến gần hắn càng vui mừng vì hắn nhìn thấy ánh sáng phát ra đó cũng không phải là từ hồ dung nhan mà là ánh sáng từ những cây đuốc cắm trước cửa nhà. Đúng có 1 2 3 4 5 6 7 ngôi nhà xây gần nhau có lẽ đây là một ngôi làng.