Chương 22: hai tấm bản đồ
Chương 22: hai tấm bản đồ
Khi hắn tỉnh dậy hắn chỉ cảm thấy đầu mình đau vô cùng, cảm giác chóng mặt buồn nôn khiến hắn quay cuồng rất lâu.
Nằm trên đất nửa ngày hắn mới có sức đứng dậy được.
Dùng lấy tay vỗ vỗ đầu hắn cho rằng làm như vậy sẽ khiến cơn đau giảm bớt, trên thực tế đúng là giảm bớt thật, ít ra hắn cho rằng như vậy.
Đi đến bên bờ sông hắn dùng tay múc nước xoa trên mặt mình sau đó uống lấy mấy ngụm.
Hắn không nhớ được gì cả, kể từ sau khi hắn hút điếu thuốc mà hắn làm ra thì kí ức của hắn cũng đứt gãy.
Hắn cố nhớ xem sau khi hút xong hắn đã làm gì nhưng nghĩ nghĩ hắn lại phát hiện khoảng ký ức trong thời gian đó là trống không.
Mở kho đồ hắn muốn nhìn xem bản thân có còn bị trạng thái lạ nào không, mặc dù khả năng là rất nhỏ vì hiện tại hắn đã tỉnh táo rồi nhưng ai biết đâu được, đời mà.
Mở kho đồ lên thì hắn thất vọng rồi, không có trạng thái gì hết, tất cả đều bình thường.
Hắn thở dài đang định đóng lại kho đồ thì hắn nhìn thấy trong kho đồ của hắn không biết từ khi nào xuất hiện 2 tấm bản đồ.
Lấy ra một t bản đồ cầm trên tay, đây là một tấm "bản đồ khám phá đại dương " tấm bản đồ có vẻ cũ kĩ ở mép còn có từng đạo từng đạo vết rách tuy nhiên rất nhỏ bé nhưng không có ảnh hưởng gì đến nội dung trên đó cả.
Lấy ra một tấm khác, đây là "bản đồ khám phá rừng sâu".
Nhìn hai tấm bản đồ hắn thấy được vị trí đánh dấu trên đó, có thể đây là vị trí bảo tàng hay cái gì đó giống vậy.
Hắn gật gật đầu đem hai tấm bản đồ cất đi, nếu như rảnh rỗi hắn có thể đi xem một chút, biết đâu lại có thu hoạch gì.
Đem bản đồ cất xong hắn lại nghĩ đến một chuyện.
Hai tấm bản đồ này ở đâu mà ra?
Ngay lập tức trong đầu hắn đã có câu trả lời "đổi với dân làng " chuẩn xác là đổi với người vẽ bản đồ.
Không không đổi với ai hiện tại không phải là trọng tâm của vấn đề, quan trọng ở đây là trong khi hắn phê thuốc hắn có làm gì có lỗi với người yêu hắn hay không.
Càng nghĩ hắn càng cảm thấy sợ hãi, hắn muốn đi kiểm tra một chút.
Không biết hắn hôn mê bao lâu rồi?
Nhìn ra ruộng lúa mì, ở đó từng cây lúa mì chín vàng đang đung đưa theo gió.
Hắn giật mình:"lâu như vậy rồi "?
Phải biết thời gian trưởng thành của lúa mì là 5-6 ngày.
Trước khi hắn mất đi ký ức hắn mới đem lúa mì trồng vào buổi sáng.
Vậy là thời gian hắn mất đi ký ức ít nhất là 5 ngày rồi.
Nếu như hắn có làm ai sinh con thì có khi con hắn cũng đã lớn.
"Bình tĩnh bình tĩnh "
Hắn cố trấn an bản thân, sau đó tiến về phía ngôi làng, hắn chỉ cần kiểm tra xem có ai lạ mặt xuất hiện không thôi.
Nếu như không có chứng tỏ không có việc gì xảy ra và hắn còn trong sạch, còn nếu như có ai đó lạ mặt thì.. thì sao hắn cũng không dám nghĩ nữa.
Mang theo một đống cảm xúc hỗn loạn hắn nhanh chóng chạy đến ngôi làng.
Vừa vào trong làng hắn liền đứng hình rồi.
Hắn nhìn thấy một tên lạ mặt, hiện tại tim hắn nhảy tưng tưng giống như con ngựa động kinh của hắn vậy.
Đi đến trước mặt người này hắn nhìn chằm chằm vào đối phương, bốn mắt nhìn nhau.
Trước mắt hắn lập tức xuất hiện một cái giao diện.
Hóa ra đây không phải con hắn, đây là một gã thương nhân lang thang và tên gian thương này có thể dùng những thứ rác rưởi để đổi lấy ngọc lục bảo coi như là mua bán.
Nhìn những thứ liệt kê trước mắt hắn tự nhiên muốn thay trời h·ành h·ạ tên thương nhân này.
Nghĩ đi nghĩ lại hắn vẫn quyết định từ bỏ, bởi vì như vậy là trái với nguyên tắc của hắn.
Hắn bắt đầu chạy quanh làng tìm kiếm, hắn cần xác định dân số không thay đổi, thế là hắn đi từng nhà một kiểm tra.
Không có những người khác xuất hiện, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ hắn bị ngáo cần rồi, có lẽ hắn cần đi đâu đó một phen.
Nghĩ đến đây hắn lại nhớ đến hai tấm bản đồ lúc trước, thế là hắn mở ra nghiêng cứu một phen.
Vị trí được đánh dấu cách đây khá là xa, mà lại hai nơi cũng không ở gần nhau, ngược lại còn cách nhau rất xa.
Có lẽ hắn sẽ đi một nơi đó trước.
Nghĩ nghĩ hắn quyết định đi khám phá đại dương trước.
Lý do rất đơn giản, hắn muốn tắm một cái cho hết ngáo chứ sao.
Hắn cho rằng bản thân nghĩ rất chu toàn nhưng hắn không nghĩ đến một vấn đề.
Tắm nhiều đối với người không có não như hắn thì đầu óc dễ bị ngấm nước.
>…<
Có quy định rồi hắn quay trở lại la làng, hắn muốn chuẩn bị trước.
Đi đến nhà thợ rèn hắn đổi lấy một bộ giáp mới toanh sau đó lại đến chỗ nông dân đổi lấy một đống táo.
Giáp của hắn độ bền không nhiều lắm hắn cần thêm một bộ dự bị.
Còn táo hắn sẽ dùng làm thành táo vàng, vàng của hắn sau khi đi đào hang hắn chưa dùng qua, còn rất nhiều.
Tất cả đều chuẩn bị xong.
Táo vàng hắn mang theo 60 quả đủ để dùng, ngoài ra hắn còn mang theo đồ ăn các thứ, v·ũ k·hí thì không thể thiếu rồi.
Đi đến chuồng ngựa, hắn muốn cưỡi ngựa đi cho nhanh vì đoạn đường có thể còn xa lắm.
Vừa đến chuồng ngựa thì hắn thấy con ngựa khùng này hôm nay khác lắm.
Nó nhìn chằm chằm vào quả táo vàng mà hắn đang cầm trên tay.
Hắn nhìn quả táo sau đó lại nhìn con ngựa.
Con ngựa gật đầu, trên miệng còn cười rất ngọt.
Hắn hơi nghi ngờ một chút nhưng vẫn đưa quả táo vàng cho ngựa ăn.
Ngựa thấy thế lập tức đem táo vàng nuốt chửng.
Nhìn mặt nó đỏ bừng vì bị nghẹn, bờ môi nó run rẩy một chút giống như muốn nói gì đó.
Hắn dùng cánh tay kẹp lấy cổ ngựa sau đó bẻ đầu để miệng nó hướng lên trời, dùng một xô nước đổ vào mồm ngựa sau hắn bịt mồm ngựa lại.
Dùng sức lắc lắc mấy lần cuối cùng ngựa cũng nuốt trôi.
Hắn trợn mắt nhìn con ngựa sau đó mắng một trận.
"Mẹ nó chứ, tham ăn cũng vừa phải thôi"
"Ăn phải có nhai, hí phải có tiếng chứ "
"Mày là ngựa hay là lợn hả"
"Mà sao mày ngu như bò vậy hả "
.....
Ban đầu mắng còn hăng nhưng càng mắng hắn càng cảm thấy gì đó lạ lạ, chỉ vì hắn cảm thấy có một đôi mắt đang theo dõi hắn.
Dừng lại hắn nhìn về phía con ngựa.
Chỉ thấy trên đầu ngựa ta nổi lên từng đóa trái tim, sau đó dùng ánh mắt của một thiếu nữ khát tình nhìn hắn.
.....
Tự nhiên hắn thấy da đầu tê tê, hắn đang do dự có lên giữ nguyên ý định cưỡi ngựa đi không? hay là đi bộ.
Nếu như cưới ngựa, hắn sợ rằng chỉ cần hắn bước vào chuồng ngựa một bước thì hắn cưỡi ngựa hay bị ngựa cưỡi hẳn sẽ là một vấn đề đáng suy ngẫm.
Nếu như đi bộ....
"Vẫn là đi bộ đi, dù sao mệt chút so với mang thai là tốt hơn nhiều lắm". Hắn nghĩ vậy.
Thế là mặc kệ ánh mắt u oán của con ngựa hắn quay đầu nhanh chân bước đi.
Trước khi đi hắn còn không quên cắm một cây cờ để đánh dấu vị trí.
Trên bản đồ, vị trí được đánh dấu ở phía đông, thế là tiện dòng sông hắn chèo thuyền đi đến.
Dòng sông cũng không phải là thẳng tắp theo đường đi của hắn, mà là chảy quanh co sau đó đổ về một đoạn đầm lầy, rồi từ đầm lầy mới đổ ra biển.
Hắn men theo đường sông sau đó xuyên thẳng qua đầm lầy lại từ đầm lầy tiến về Biển Đông.