Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Minecraft: Thế Giới Sinh Tồn

Chương 23: tàn tích dưới đại dương




Chương 23: tàn tích dưới đại dương

Chương 23: tàn tích dưới đại dương

Biển cả mênh mông, phóng hết tầm mắt đều không nhìn thấy bờ, từng con sóng to to nhỏ nhỏ theo gió đi về nơi xa xăm.

Ở giữa mênh mông biển khơi ấy có một con thuyền đang cưỡi sóng mà đi.

Ân, thực sự nói vậy cũng không sai, bởi lẽ con thuyền đi rất nhanh.

Trên thuyền ngồi một người, là ai thì không cần nhiều lời rồi.

Cả bộ sách có mình hắn à.

Hắn đã chèo thuyền liên tục 6 ngày rồi, trong thời gian ấy hắn chưa từng thấy qua đất liền.

Nghĩ cũng phải thôi, nếu như đi ra biển thì đâu có dễ dàng gì gặp được đất liền.

Đạo lý này xem ra ở thế giới nào cũng đúng.

Hắn đang ra sức chèo thuyền khiến nó nhanh chóng tiến về phía trước.

Dùng sức như vậy xác định là rất tốn thể lực những hắn cũng không lo lắng.

Trong biển có rất nhiều cá, hắn chỉ cần xuống biển đi săn một lúc là có sung túc thực phẩm trong một thời gian dài rồi.

Trước khi đi hắn cũng mang theo thực phẩm nhưng hắn cũng không ăn.

Trong biển nhiều cá như vậy tại sao phải ăn đồ ăn mang theo, ăn cá không tốt sao?

Chủng loại nhiều hương vị cũng không giống nhau, mùi vị cũng rất ngon mà lại còn rất tươi mới.

Tuy là như vậy cũng có một chút tiếc nuối.

Ở thế giới này có những sinh vật không thể ăn, đúng vậy không thể ăn.

Cũng không phải là những sinh vật này trong thịt có chứa độc tố, mà là pháp tắc của thế giới này không cho phép người ăn nó.

Cụ thể là những sinh vật đó sau khi c·hết sẽ không xuất hiện thịt giống như heo, bò mà thay vào đó là những thứ khác.



Nhìn từng con mực to lớn đang ngoi trên mặt nước phe phẩy từng cái xúc tu giống như những thiếu nữ chân dài bên đường Trần Duy Hưng đang mời khách hắn chỉ biết than thở.

Những con mực này không thể ăn, sau khi c·hết chúng sẽ tạo ra túi mực còn thân xác thì biến mất.

Hắn rất thất vọng cũng rất thèm ăn.

Ở thế giới trước, hắn đã từng ăn qua mực.

Chế biến cũng thành nhiều loại, hương vị cũng không giống nhau.

Bây giờ hắn vẫn còn nhớ mãi không quên.

Bởi vì ăn thật ngon.

Thế mà đến thế giới này, mực rất nhiều cũng to dọa người.

Nhưng hắn lại không ăn được.

Hắn đã từng nghĩ đến, bắt rồi ăn sống.

Nhưng mà ăn sống cả con thì hắn không ăn được, cũng không dám ăn.

Sợ b·ị đ·au bụng rồi bị Tào Tháo đại nhân đuổi theo bàn mưu thâu tóm tam quốc.

Nghĩ đi nghĩ lại hắn chỉ đành từ bỏ mà chuyển sang ăn món khác.

Biển cả rộng lớn cũng không phải chi có mực là ăn ngon, bạch tuộc cũng có thể.

Vấn đề là hình như thế giới này không có bạch tuộc.

Không sao, ăn gì đều được.

Hắn tự mình an ủi cho tâm linh đang chịu tổn thương.

Cũng không phải tâm linh hắn thấp kém hay gì đó, hắn chỉ là đang phát tán suy nghĩ của mình.

Ở một mình quá nhàn chán, nhất là khi phải làm một việc trong thời gian dài nữa.



Hắn cần để tư duy của mình mềm mềm, kéo dài ra như mì ống, mà không phải tập trung vào một việc.

Tập trung vào một việc cũng được nhưng nếu như việc đó không đem lại hứng thú thì nó sẽ làm ngươi cảm thấy rất nhàn chán.

Từ đó sinh ra suy nghĩ từ bỏ.

Hắn sẽ không từ bỏ cũng không có hứng thú chèo thuyền, nên chỉ có thể phát tán tư duy.

Có một số thời khắc hắn thế mà quên đi thời gian, quên đi mục đích chỉ biết tiến về phía trước.

Biển cả bao la từng con sóng nhỏ bé bị thuyền của hắn lướt qua, có khi thuyền cũng sẽ chập chùng lên xuống, có khi lại yên tĩnh lướt đi cũng để lại từng hàng gợn sóng phía sau.

Tưởng chừng thời gian cứ như vậy kéo dài nhưng đột nhiên hắn bị kéo về thực tại.

Chẳng biết lúc nào hắn đã đi đến một rừng san hô, ánh vào trong tầm mắt hắn là đủ các màu sắc khác nhau từ xanh, đỏ, tím đến hồng, vàng.

Rất nhiều rất nhiều, từ màu sắc đến chủng loại.

Có những nơi mọc thành bụi giống như thạch nhũ trắng trẻo tinh khiết, nhưng cũng có những nơi lại có những cây to lớn một mình đứng một chỗ, hoặc lại có những đám nhỏ bé nhưng mọc san sát, có màu đỏ như màu máu.

Tất cả chúng nó tạo thành một khu rừng, tuy không theo bất kỳ quy luật nào nhưng chính điều đó đã làm nên vẻ đẹp của riêng nó.

Hắn ngây người một lúc sau đó mới hoàn hồn.

Hắn lái thuyền đi vòng vòng xem xét nhưng càng giống như là đi tham quan hơn, sự thật cũng là như vậy.

Hắn đang thưởng thức từng chút một cảnh sắc nơi đây.

Không mang theo bất cứ tâm tình gì, thuần túy chỉ là thưởng thức, là chiêm ngưỡng vẻ đẹp của tự nhiên.

Mấy ngày sau đó, khi mà hắn đã thỏa mãn với bức tranh thiên nhiên này, hắn quyết định tiếp tục lên đường nhưng trước đó hắn muốn mang đi một ít san hô để làm kỷ niệm, nếu được hắn cũng muốn tạo một rừng san hô củ riêng hắn.

Nhảy xuống biển, hắn lặn xuống dưới vị trí của đám san hô.

Dùng cuốc chim phá hủy từng cây san hô một sau đó thu vào kho đồ.

Để hắn thất vọng là những cây san hô này sau khi bị hắn tách rời khỏi thân cây lập tức biến thành san hô c·hết.



Có lẽ việc tạo lên một rừng san hô của riêng mình là không thực hiện được, hắn chỉ có thể dùng chúng như một vật kỷ niệm thôi.

Biết không thể nhân giống được hắn cũng không đào nhiều, hắn chuyên chọn những cây có hình thù kỳ quá hoặc đặc biệt lạ mắt để đào.

Đào xong hắn quay trở lại thuyền rồi đi một vòng cuối cùng sau đó mới rời đi.

Trở lại với cuộc hành trình, lần này hắn không còn cắm đầu vào đi đường nữa, hắn sẽ còn chú ý đến phía dưới đáy biển.

"Có lẽ sẽ phát hiện ra thứ gì đó cũng lên " hắn tự mình thì thầm.

Có lẽ là hắn gặp may vì sau 4 ngày liên tục chú ý quan sát thì hắn phát hiện phía dưới có cái gì đó.

Dừng thuyền hắn nhảy xuống biển sau đó lặn xuống phía dưới.

Bên dưới là từng tòa kiến trúc, có cái thì nguyên vẹn cũng có những tòa đã bị phá hủy.

Mức độ hư hại không đồng đều.

Ở đây cũng không an toàn, có rất nhiều những con zombie quanh quẩn ở đây, có chút thú vị là những con zombie còn cầm theo một cái "phóng lợn".... A không đúng, là "đinh ba".

Những cây đinh ba này khi được ném ra sau sẽ còn tự động quay trở lại, tựa như búa của Thor.

Ở dưới biển không thể thoải mái di chuyển như ở trên bờ nên hắn cũng chịu khá nhiều v·ết t·hương.

Ngoi lên mặt nước, hắn không muốn cùng với một đám quái vật này đánh nhau dưới đó, trên này mới là chiến trường của hắn.

Đứng trên thuyền đợi những con zombie ngoi lên mặt nước, quả nhiên một lúc sau từng cái đầu thay nhau mọc lên.

Hắn liên tục lái thuyền đi đến vị trí những vái đầu sau đó giống như một nông dân gặt lúa hắn đem từng cái đầu một hái xuống.

Đơn giản mà nhẹ nhàng, một lúc sau toàn bộ những con zombie đuối nước bị hắn xử lý xong.

Lặn xuống dưới, lần này không có quái vật tấm công hắn.

Đi đến những công trình bị phá hủy hắn phát hiện trên đó có khắc họa gì đó nhưng do thời gian quá dài cộng với rất nhiều chỗ bị phá hủy hắn cũng không biết trên đó là khắc họa cái gì.

Đi quanh đó một vòng hắn phát hiện ra một cái rương bị cất giấu ở xâu trong một công trình.

Hắn tìm kiếm lối vào sau đó mở rương, trong rương đều là những món đồ lung tung, giá trị không cao hắn chọn hai món mà hắn cảm thấy có giá trị sau đó bỏ đi.

Hai món đó lần lượt là thuốc "nhìn trong bóng tối " và "thở dưới nước ".

Vận số hắn rất tốt vì cả hai món đồ này đều rất có tác dụng cho cuộc thám hiểm lần này.