Chương 43 : Dò Xét Thạch Động
Nhưng nghĩ đến đệ tử Vũ gia do hắn dẫn dắt đ·ã c·hết một nửa. Vốn dĩ mười hai người mà bây giờ nếu tính luôn cả hắn Cũng chỉ còn lại sáu người.
Muốn đem tất cả tu sĩ ở đây chém g·iết, chẳng khác nào người si nói mộng!Hắn nghĩ đến đây liền hít sâu một hơi, đè ép trong nội tâm tham lam cùng sát niệm.
Mà cũng không phải chỉ có mình Vũ Lạc nổi lên sát niệm, chúng tu sĩ ở đây đều có. từ lúc nhìn thấy ba gốc ngàn năm Nguyên Chân Thảo, nội tâm bọn hắn đã bắt đầu suy tư rồi. Bất quá nhiều năm lăn lộn nên cũng giống như Vũ Lạc đều không hiện ra mà thôi.
Có người suy tư, vạn nhất nếu nổi lên tranh đoạt bản thân có nên hay không tham gia vào vũng nước đục này.Người thì lo sợ đánh không lại sẽ bị g·iết c·hết,... đủ loại cách nghĩ trong đầu bọn hắn không ngừng loé lên.
Nhất thời mọi người đều kiêng kị lẫn nhau, sắc mặt âm tình bất định.
Võ Minh Nguyệt, Tiết Hoằng, Ngô Phàm, Trần Lạc Nhi, cũng giống như vậy. Càng không cần phải nói đến những tu sĩ đi theo bọn hắn.
Đột nhiên, một tên mặc màu xanh áo bào thân hình di chuyển, hoá thành bóng mờ, tốc độ vô cùng nhanh hướng về phía ba gốc Nguyên Chân Thảo vọt tới.
" Sưu"
Nhưng mà ngay lúc người này hành động, đã có một đạo kiếm quang loé lên, hướng về phía hắn phóng tới.
Tên thanh y tu sĩ thất kinh, từ bỏ chiếm đoạt Nguyên Chân Thảo, lách mình né tránh, quay người lại nhìn một tên áo bào vàng tu sĩ nói:
" Tiết Hoằng ngươi muốn làm gì."
Thanh y tu sĩ gọi là Ngô Phàm, tu vi Luyện Khí Kỳ chín tầng dẫn đầu một đội tu sĩ.
Hắn nội tâm đấu tranh một hồi, cuối cùng áp chế không được tham niệm, Liền động thủ c·ướp đoạt.
Hiện trường đám tu sĩ lập tức rút ra pháp khí, giương cung bạt kiếm, cảnh giác nhìn những tiểu đội khác. Nếu là động thủ đánh nhau, bọn hắn liền lập tức phụ giúp người mình.
Lê Hạo thấy vậy cõng Hi Tuyết, bất động thanh sắc lui về sau, cần thận bảo vệ nàng. Mặc kệ bọn hắn làm loạn cái gì.
" Ngươi ngu thật hay là ngu giả ?
Tiết Hoằng nghe hắn nói trào phúng một câu xong nói tiếp:
" ba gốc ngàn năm Nguyên Chân Thảo, tất cả mọi người đều thấy, dựa theo ước định từ đầu kẻ gặp có phần mà ngươi vội vã như vậy, dự định độc chiếm hay sao?"
Ngô Phàm nghe hắn nói vậy, mặc dù biết đuối lý nhưng vẫn cố cãi:
" Thạch động này to lớn như vậy, chắc chắn còn có không ít linh dược trân quý, các ngươi cần gì phải cùng ta tranh đoạt."
Trần Lạc Nhi chứng kiến cảnh này, trầm giọng tức giận nói:
" Hai người các ngươi, đều đã luân lạc đến hoàn cảnh này. vậy mà còn có tâm tư tranh đoạt linh dược?"
" Chúng ta bị một cỗ lực hấp kỳ quái kéo đến chổ này, nơi này lại tựa như là có môt cái trận pháp, đi theo đường cũ trở về căn bản là không được. Hai ngươi tranh đoạt mấy thứ này cũng vô dụng, các ngươi biết luyện chế Trúc Cơ Đan hay sao mà tranh với đoạt?"
Chúng tu sĩ nghe vậy nhất thời ngây người sửng sốt, sau đó liền trầm mặc, không khí khẩn trương cũng hơi hoà hoãn một chút.
Trần Lạc Nhi nói không sai. Bọn hắn còn không có dò xét thạch động, trước hết phải tìm được lối thoát rồi bàn lại cũng không muộn.
Nếu tìm không thấy lối ra chỉ e là bọn hắn phải chịu c·hết ở thạch động này. Còn nói cái gì đến linh dược, hay trở thành Trúc Cơ Kỳ tu sĩ.
" Lạc Nhi tiên tử nói không sai, chỉ mấy cây linh thảo liền tranh bể đầu chảy máu, các ngươi không phải nói nơi này có không ít linh dược trân quý sao ? còn đứng đây làm gì? Chia nhau ra xem thử thạch động này có bao nhiêu thiên tài địa bảo!"
Vũ Lạc lúc này chen vào bỏ xuống một câu, liền hướng vào một lối đi trong thạch động cất bước.
Chúng tu sĩ lục tục chia ra, bắt đầu thăm dò nơi này thạch động.
Lê Hạo lúc này hắn cũng chọn một cái lối đi không ai hứng thú, cõng Hi Tuyết đi vào, lối đi tầm ba trượng không biết thông đến đâu. Thạch động này quả nhiên vô cùng rộng rãi, hắn đi nãy giờ gần một dặm vậy mà chưa đến cuối thông đạo. Ven đường hắn còn phát hiện không ít linh thảo, linh dược trân quý.
Trong đó còn có năm trăm năm Nhất Cấp Hồn Thảo" tài liệu chính luyện chế Cường Hồn Đan, Bổ Thần Đan. hai loại này đan dược có thể tăng cao cường độ thần thức, cùng chữa trị thần thức b·ị t·hương, vô cùng trân quý nơi này vậy mà có mười mấy gốc.
Phải biết thương thể dễ trị, thương thần khó trị, do đó hồn thảo có thể bán ra cái giá vô cùng cao, đem đi đấu giá bán ra ít nhất cũng là một ngàn trung phẩm linh thạch.
Giá trị như vậy Lê Hạo làm sao buông tha, lập tức thu vào túi trữ vật, mặc dù thu hoạch hơn mười gốc năm trăm hồn thảo.
Nhưng nội tâm Lê Hạo không có chút nào vui mừng, bởi vì hắn phát hiện ven đường đi, có không ít hài cốt có ngồi, hoặc nằm, hoặc là bị phi kiếm xuyên đầu mà c·hết.
Nhân tộc tu sĩ hài cốt, yêu thú hài cốt đều có, mà những hài cốt này cũng chưa hoàn toàn tan biến thành bụi bậm. Trên người còn mặc y phục của một gia tộc tu tiên nào đó.
Lúc này bỗng nhiên vô số tiếng bước chân vang lên, Hắn quay người lại nhìn cách khoảng mười mấy trượng có một nhóm người đang đi đến, một lát sau đám người này tới gần thì ra là Trần Lạc Nhi.
sau lưng nàng còn dẫn theo Trần gia tu sĩ.
Nhìn đám người đang đến, Lê Hạo nhíu mày bất quá cũng không lên tiếng.
Trần Lạc Nhi tới gần dự định nói gì, nàng bỗng nhiên giật mình, bước nhanh đến bộ hài cốt, từ trong người hài cốt lấy ra một cái lệnh bài, ngây người hồi lâu có chút thương cảm nói:
" Là Trần Lạc Phong Đại ca, khảo hạch lần trước hắn ở Vân Thuỷ Trạch m·ất t·ích, không ngờ hắn lại c·hết ở nơi này. "
Tu sĩ đi theo nàng trong lòng trầm xuống, bọn hắn vẫn là đánh giá thấp thạch động này nguy hiểm.
mà Thạch động này tồn tại không biết bao nhiêu năm, người bị cỗ hấp lực kì quái này kéo đến đây chắc chắn không ít.
Nhưng bọn hắn đều bị khốn c·hết ở chổ này, hoặc là lẫn nhau vì tranh đoạt linh dược mà c·hết, trở thành một bộ xương khô không ai có thể đi ra ngoài.
Nhất thời nhóm người đều lâm vào trầm mặt, ngay cả Lê Hạo cũng không ngoại lệ, một lúc sau Trần Lạc Nhi điều chỉnh tâm tình xong, nhìn về phía Lê Hạo cùng sau lưng hắn Hi Tuyết nói:
" Đạo hữu thân thủ không tầm thường nha, chỉ có tu vi Luyện Khí Kỳ tầng sáu, lại có thể chém g·iết một con nhất cấp đỉnh phong yêu thú, thực sự khiến người khác khó có thể tin"
" Ta thấy đạo hữu lẻ loi một mình, lại phải bảo vệ nàng không bằng cùng chúng ta liên thủ, tìm kiếm lối ra. "
Lê Hạo nghe nàng nói vậy nhất thời lâm vào trầm mặc, suy tư một hồi nói:
" Tiên tử đã mở lời, cung kính không bằng tuân mệnh, tại hạ liền cùng tiên tử thăm dò nơi này thạch động!"