Chương 44 : Vô Đề
Lê Hạo là người cuối cùng chọn một trong chín cái lối đi của thạch động cất bước đi vào, nhưng Trần Lạc Nhi bỗng nhiên từ phía sau hắn đi đến, không nói cũng biết là cố ý chờ những người khác đi hết. Rồi quay lại tìm hắn.
Mà tại sao tìm hắn, Lê Hạo cũng đã suy đoán ra được tám phần là do Hi Tuyết đi cùng hắn, có lẽ vì nàng nể phục Hi Tuyết không e ngại bản thân thực lực bị người khác xem thấu, vô tư mà thi triển sát chiêu lôi âm kinh, sau đó liền suy nhược đến hiện tại.
Đều là nữ nhi, lại thấy tính cách Hi Tuyết có phần giống với nàng, nên không khỏi sinh ra hảo cảm, do đó mới tiến đến mở lời liên thủ với Lê Hạo. Chủ yếu là vì chăm sóc Hi Tuyết một hai.
Bất quá nàng cũng không biết, Hi Tuyết làm như vậy cũng chỉ vì bảo vệ Lê Hạo mà thôi, còn những người khác c·hết lại liên quan gì đến nàng, cần gì phải liều mạng như vậy.
Mặc dù từ lúc tiếp xúc đến hiện tại cũng chưa đến một ngày.
Nhưng Lê Hạo cũng đã nhìn ra nàng tính cách trượng nghĩa hào khí, dễ dàng thấy nhất chính là lúc bị Bạch Huyết Điêu dồn vào tuyệt cảnh, nàng là người đầu tiên đứng ra làm tiên phong dẫn dụ nó.
Mà dưới nước lúc yêu thú t·ấn c·ông Lê Hạo, nàng vốn dĩ dự định trợ giúp, nhưng khi thấy hắn ngưng tụ kiếm thế. Nhất thời tò mò cũng đi theo người khác quan sát, không có tiến lên hỗ trợ.
Chứ không phải là nàng không muốn trợ giúp hắn như những người khác, chỉ đứng ở một bên quan sát.
....
Thông đạo vô cùng sâu, đi gần nửa canh giờ cũng không đến điểm cuối.
Ngược lại phát hiện thêm không ít hài cốt, khiến nhóm người càng thêm thận trọng, tiếp tục tiến lên dò xét tìm lối ra.
Nhưng mà thông đạo này vô cùng sâu, bọn họ đi một hồi lâu chỉ nhìn thấy hai bên vách đá, không thấy bất cứ một cái lối ra nào.
Mà những vách đá này vô cùng cứng rắn, lại nằm dưới nước sâu, ai cũng không có bản lãnh đào ra một cái thông đạo đi ra ngoài.
" có lẽ những người bị kéo đến đây, đều chưa từng có ai đi ra, nếu không một toà tài nguyên như vậy tại sao từ trước đến giờ đều không có ai biết đến, e là chúng ta cũng giống như bọn hắn cũng không đi ra được."
Một tên tu sĩ đi theo Trần Lạc Nhi kinh nghi, sợ hãi nói.
" Hừ, sợ hãi cái gì, tiền nhân không làm được, cũng không có nghĩa là chúng ta làm không được!"
Trần Lạc Nhi tính cách hào khí nghe hắn nói vậy có chút nhịn được xẳng giọng nói.
Nói xong Tay cầm pháp kiếm thần sắc trấn định đi ở phía trước, Lê Hạo thấy vậy đáy lòng không khỏi thầm khen một tiếng, "không hổ là nữ kiệt nha."
Tiếp tục đi về phía trước, hai bên vách tường có một vách tường bị lõm vào trong thành một cái tiểu động, bước vào do là tiểu động nên bọn hắn nhìn qua liền thấy bên trong tình huống, trong này có không ít linh dược nhất cấp, bọn hắn thu lại linh dược bắt đầu chia theo đầu người.
chỉ có điều ven đường những cái kia hài cốt, lại để cho bọn hắn hoảng sợ, nội tâm cũng không có bao nhiêu vui mừng.
Ra khỏi tiểu động tiếp tục lên đường, nhưng nhóm người đều lâm vào suy tư Lê Hạo cũng vậy. Một cỗ nguy cơ sinh ra bao trùm trong nội tâm bọn hắn.
Đối với chúng tu sĩ tuổi trẻ này, vốn dĩ tiền đồ vô lượng, một lòng muốn bái nhập tam đại tiên tông tới nói, chỉ cần suy nghĩ sắp tới bản thân có khả năng bị nhốt trong thạch động này đến c·hết. Loại cảm giác này cơ hồ làm mọi người ngạt thở.
Mà c·hết già trong động? đó chỉ là bọn hắn si tâm vọng tưởng mà thôi!
Tu sĩ Luyện Khí kỳ vẫn chưa thể tích cốc, nếu bị khốn ở chổ này, bọn hắn trước tiên sẽ c·hết bởi vì không có thức ăn. Căn bản là không đợi đến cái ngày c·hết già được.
Nếu như không chịu được tịch mịch, ở nơi không có mặt trời này, tâm lý bị vặn vẹo đến nổi điên là bình thường.
Hoặc là chịu không được cô tịch, đánh mất hi vọng, tự vận mà c·hết.
Cũng có thể là, điên cuồng đi g·iết người khác, c·ướp đoạt hết thảy đồ ăn cùng tu luyện vật tư, m·ưu đ·ồ trì hoãn tính mạng của mình.
Giống như những tu sĩ trước bị kéo đến đây, hơn phân nửa đều là tự g·iết lẫn nhau.
" Đạo hữu, ngươi có ý kiến gì không ?"
Trần Lạc Nhi dọc đường nhìn những thứ này trong mắt, nội tâm một hồi suy tư có chút bất đắc dĩ hướng Lê Hạo hỏi.
" Hiện tại ta cũng không có cách gì, chỉ có thể đi một bước tính một bước đi."
Lê Hạo thần sắc nặng nề, lắc đầu nói.
Trước mắt tình huống này, Tốt nhất là tìm được lối ra, nếu không mà nói sớm muộn cũng sẽ có một trận chém g·iết bộc phát, ai cũng không có cách nào ngăn cản.
Hắn không được, Vũ Lạc Cùng Trần Lạc Nhi hay là thủ lĩnh tiểu đội khác cũng không được.
Bỗng nhiên từ phía xa truyền tới bước chân nhè nhẹ, nhưng cũng không tránh thoát được lỗ tai của Lê Hạo.
Lúc này hắn lập tức quay người đi ngược trở lại, đồng thời nói.
" Đi theo ta"
Trở lại chổ vách đá lõm vào thành một cái tiểu động vừa đi qua, Lê Hạo liền bước vào trong.
Trần Lạc Nhi nhóm người đều kinh ngạc, vô thức nghe theo lời hắn đi theo vào tiểu động.
Lê Hạo lấy ra mấy cái trận kỳ, bố trí Ngũ Hành Huyễn Mê Trận, tế lên trận kỳ rất nhanh trận pháp liền hoạt động.
Một đám mịt mờ sương mù hiện ra, bao phủ hai mươi trượng tiểu động, cùng bốn vách tiểu động hoà làm một thể, ngăn cách khí tức. bên ngoài nhìn vào chỉ thấy là một cái bình thường vách đá, nơi nào còn có một tiểu động lõm vào.
" Đạo hữu, có gì chuyện gì sao?"
Trần Lạc Nhi nghi hoặc hỏi, nàng cũng nghe được tiếng bước chân, không biết phía trước cái gì đang đi đến, nhưng cũng không có hoảng hốt.
" Ta có cảm giác chín cái lối đi này, tựa hồ là thông lại với nhau, dù chọn bất kỳ một lối nào đều sẽ bị dẫn dắt trở về chổ cũ!"
" bây giờ Muốn tìm lối ra khỏi thạch động, e là rất khó. Dù là có cũng không phải dễ dàng tìm được, nếu không mà nói những tu sĩ bị kéo vào trước đây, cũng sẽ không phải c·hết ở chổ này"
" Tìm mãi không được lối ra, bọn hắn thiếu khuyết thức ăn, hay tích cốc đan, sớm muộn gì cũng sẽ bộc phát chém g·iết."
" Trước hết phải sống được càng lâu, mới có hi vọng thoát khốn.Hiện tại chúng ta cứ ở đây, mặc cho bọn hắn ở ngoài náo loạn."
Lê Hạo sắc mặt thâm trầm nói.
Khi nghe được tiếng bước chân từ phía trước, Lê Hạo mơ hồ đoán được chín cái lối đi này thông lại với nhau, chứ không phải là lối để đi ra ngoài, nói dễ hiểu thạch động này tựa như cái mê cung.
Dù đi lối nào cuối cùng đều sẽ dẫn dắt bọn hắn trở lại chổ cũ.
Mà bọn hắn tìm kiếm một hồi không có lối ra, sớm muộn sẽ bộc phát chém g·iết. Ai có thể sống đến cuối cùng Lê Hạo cũng không biết.
Tuy hiện tại hắn cùng Trần Lạc Nhi đã liên thủ, nhưng bên ngoài còn tới hai mươi mấy người, Lê Hạo cũng không tự tin hắn cùng Trần Lạc Nhi có thể chém g·iết hết bọn hắn được.
mà hắn còn phải bảo vệ Hi Tuyết, vạn nhất sơ sảy làm nàng b·ị t·hương càng nặng thì sao, hắn không muốn đem nàng ra mạo hiểm.
Hiện tại, biện pháp tốt nhất chính là ẩn núp, cho đám người bên ngoài muốn làm gì thì làm, mặc dù cách làm người ngoài nhìn vào sẽ thấy có chút hèn nhát, cùng có chút tư tâm chỉ biết bo bo giữ mình, nhưng Lê Hạo trước giờ chưa bao giờ tự cho là quân tử, hay là đại anh hùng cứu thế gì cả.
Hắn chỉ là một người bình thường, có tư tâm thì càng chứng minh hắn là người bình thường.
từ phàm tục đi đến hiện tại mọi chuyện hắn làm đều xuất phát từ tư tâm, thứ nhất hắn tu luyện là vì muốn có được lực lượng cường đại, làm cho Lê Lân một đời áo cơm không lo, thuận tiện xem thử thế giới này có bao nhiêu thứ hắn chưa biết đặc sắc cở nào, thoả m·ãn t·ính tò mò của hắn mà thôi.
Cho nên bây giờ hắn ẩn nhẫn núp vào tiểu động, hắn cũng thấy rất bình thường không phải cái gì người hèn nhát.
Ẩn nhẫn một chút không có c·hết, chỉ có ngu mới c·hết !