Mị Quân

Chương 9




Hắn khóc đến thê thảm, Thẩm Chiêu thập phần ghét bỏ mà liếc mắt nhìn hắn, nói: “Ai nói muốn đem ngươi oan đã chết, Thẩm Hi cho dù có bản lĩnh lớn bằng trời thì ngươi vẫn còn có Văn Tương chống lưng, hắn dám oan ngươi sao?”

Thẩm Dương khụt khịt nói: “Nhưng việc này liên quan đến chuyện Đại Tần cùng Nam Sở kết giao, ta sợ phụ hoàng tin vào lời đại ca gièm pha, vì đại cục sẽ hy sinh ta. Năm đó Tống gia cũng có căn cơ cường ngạnh, chính khí nổi bật……”

Thẩm Chiêu sắc mặt chợt lạnh đi.

Sắt Sắt thấy việc này có xu hướng càng ngày càng cổ quái, sợ nhắc lại chuyện xưa sẽ chọc A Chiêu thương tâm, vội lôi kéo Thẩm Dương, ngắt lời: “Ngươi có phải hay không còn chưa kịp ăn sáng, ngồi xuống cùng nhau ăn đi, có chuyện gì quan trọng đợi ăn xong rồi lại nói.”

Thẩm Dương cũng nhận ra chính mình đã nói sai lời rồi, hắn trộm liếc sắc mặt Thẩm Chiêu, sau đó không dám nói nữa chữ, ỡm ờ cùng Sắt Sắt ngồi xuống. Lúc ngồi xuống giống như là bị chịu ủy khuất cực kỳ to lớn, cứ dựa sát vào Sắt Sắt mà nức nở.

Sắt Sắt lập tức cảm giác có đôi mắt sắc bén đang dừng ở trên người mình, sợ tới mức nàng vội dịch người sang bên cạnh, tránh xa Thẩm Dương một chút.

Mọi người đều có tâm sự, không khí tự nhiên cũng thân thiện không nổi, chỉ là mới vừa động đũa muốn ăn cơm, Nguyệt Ly vội vàng chạy đến, bẩm: “Kỳ Vương cầu kiến Trưởng công chúa.”

Khá lắm, mọi người đều tụ tập đông đủ.

Lan Lăng công chúa buông đũa, cười lạnh một tiếng, hướng Nguyệt Ly vẫy vẫy tay: “Cho hắn vào đi.”

Kỳ Vương Thẩm Hi từ khi mười lăm tuổi đã ở trong quân doanh, thừa kế sự nghiệp của mẫu tộc cũ, thống lĩnh đại quân đánh Đông dẹp Bắc, nửa năm trước vừa mới từ biên ải Nhai Châu trở về.

Hắn thân hình to lớn, khuôn mặt thô kệch, vừa nhìn liền thấy có khí chất của tướng sĩ, cùng với hai đệ đệ của mình hoàn toàn bất đồng.

Thẩm Hi hướng Lan Lăng trưởng công chúa cùng Thẩm Chiêu hành lễ qua loa, ngược lại nhìn về phía Thẩm Dương, cười nói: “Ồ, Tứ đệ cũng ở đây à, đại ca trên đường tới đây thuận tiện ghé qua phủ của ngươi một chuyến, không lục soát ra được thư tín khả nghi nào cả. Ngươi yên tâm, ta sẽ lập tức bẩm báo cho phụ hoàng, đỡ cho ngươi phải suốt ngày lo lắng hãi hùng.”

Thẩm Dương mặt nhất thời đỏ lên, chỉ vào hắn run run nửa ngày mới thốt ra được mấy chữ: “Ngươi dựa vào cái gì mà lục soát nhà của ta?”

Hắn vừa hỏi, Thẩm Hi liền hiện ra vài phần đắc ý: “Xem mấy lời của Tứ đệ nói kià, nếu không có ý chỉ của phụ hoàng, ca ca hà tất phải làm việc này?”

Thẩm Dương cả giận nói: “Đừng cho là ta không biết, rõ ràng là ngươi hướng phụ hoàng nói lời gièm pha!”

Thẩm Hi sắp sửa cãi lại thì bị Lan Lăng công chúa cất tiếng ngăn cản.

“Được rồi, nơi này của ta không phải là chỗ để các ngươi cãi nhau.”

Trong mắt nàng ánh lên tinh quang, tràn ngập lạnh lẽo nhìn về phía Thẩm Hi: “Kỳ Vương điện hạ sáng sớm tới cửa sẽ không phải chỉ là tới để múa mép khua môi đi?”

Thẩm Hi cười âm u, hướng Lan Lăng công chúa khom người đáp lễ, cung kính nói: “Nếu là chuyện bình thường cũng sẽ không dám quấy rầy cô cô. Chỉ là vụ án của Hộ Bộ này cùng với Nguyễn thị và mấy vị quan viên thường ngày cùng hắn có quan hệ tương đối tốt đều liên quan. Phụ hoàng cố ý dặn dò, mặc kệ là thẩm vấn hay là giam giữ, dù sao cũng phải nói trước với cô cô một tiếng.”

Lan Lăng công chúa nói: “Ta đã sớm nói rồi, án này thẩm tra như thế nào, xử lý như thế nào, ta nhất định sẽ không nhúng tay.”

Thẩm Hi gật đầu, trên mặt lộ ra chút đắc ý đang muốn cáo từ, vừa mới đi qua chỗ Thẩm Dương thì thấy Phúc bá quay lại.

Hắn nói: “Trong cung có ý chỉ truyền xuống.”

Mọi người vội đứng dậy, thấy đến là ngự tiền đại nội quan Đàm Hoài Dụ tự mình tới.

“Bệ hạ khẩu dụ, vụ án sứ thần Nam Sở bị giết liên quan đến bang giao của triều đình, cần phải cẩn thận tra xét. Nay Thái Tử giám quốc sẽ đảm đương chủ lý vụ án này. Kỳ Vương xử lý tiến triển vụ án phải kịp thời bẩm báo cho Đông Cung. Mặt khác, Trẫm đã lệnh phong ấn biệt quán, người trong biệt quán do Càn vương cùng Ninh Vương giam giữ, phàm nhân viên muốn ra vào đều cần có nhị vương chi lệnh. Khâm thử.”

Thánh chỉ tuyên xong, sắc mặt Thẩm Hi lập tức thay đổi.

Sau khi chờ Phúc bá tiễn Đàm Hoài Dụ đi, Thẩm Dương rốt cuộc nhịn không được, ngẩng đầu lên cười ha ha.

“Ai u, mọi người đều nói phong vận xoay chuyển, nhưng ta thật sự không nghĩ là xoay chuyển nhanh đến như vậy…… Đại ca, phụ hoàng nói, biệt quán của mấy người Nam Sở ở đó từ nay do ta và Bát thúc trông giữ, ngươi nếu muốn thẩm vấn thì đừng quên xin lệnh từ ta. Yên tâm, chỉ cần đệ đệ tâm tình vui vẻ thì nhất định sẽ không ngáng chân ngươi. Còn nếu như ta ngày nào đó tâm tình không tốt, muốn ngáng chân, vậy phải khiến đại ca nhọc lòng rồi.”

Thẩm Hi hừ lạnh một tiếng, phất tay áo muốn đi. Ai ngờ đi chưa được mấy bước liền bị Thẩm Chiêu gọi lại.

Trên mặt hắn không có biểu tình gì, thanh âm nhàn nhạt: “Đại ca, mỗi ngày giờ dậu bổn cung muốn nhìn thấy ở trên án thư tiến triển của vụ án ngày hôm đó. Nếu như không có, bổn cung sẽ phái người đến vương phủ của ngươi mang về.”

Thẩm Hi tàn nhẫn cắn chặt răng, âm dương quái khí nói: “Thần đã biết, Thái Tử điện hạ!”
Dứt lời, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.

Cái gì gọi là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, chính là đây.

Thẩm Dương hoảng loạn mà tới, đắc ý mà đi, phe phẩy quạt xếp trong tay, chậm rì rì bước ra khỏi của phủ. Ánh nắng mùa xuân ấm áp chiếu lên người hắn, gương mặt đang tràn đầy ý cười chậm rãi thu liễm.

Thẩm Dương bùi ngùi thở dài: “Phụ hoàng a phụ hoàng, ngươi thật đúng là đối với Thái Tử ưu ái đến đáng sợ, muốn ta cùng đại ca đấu với nhau đến chết sao.”

Gã tùy tùng kéo con ngựa đến, thấy chủ nhân nhà mình đứng lẩm bẩm một mình liền tò mò hỏi hắn cứ nói gì đó mãi, có phải là do Kỳ Vương lại khi dễ hắn không.

Thẩm Dương nhếch miệng cười: “Ngươi đúng là không bằng Thái Tử điện hạ người ta thông minh, ngươi thật sự tin là Thẩm Hi ngu xuẩn kia có thể khi dễ ta sao?”

**

Tiễn hai ôn thần này đi, đồ ăn trên bàn cũng đều đã lạnh. Lan Lăng công chúa sai người đi hâm nóng, lại sai nữ tỳ bên cạnh quạt mát.

Một thân ôn hương trắng trẻo nõn nà, Lan Lăng công chúa nói: “Đừng thấy Thẩm Hi bừa bãi, nhưng hắn chính là cái đồ miệng cọp gan thỏ. Ngược lại Thẩm Dương mấy năm nay được Văn Tương dạy dỗ không tồi, tâm nhãn rất tốt. Xảy ra chuyện không đi ngự tiền kêu oan, cũng không tìm ông ngoại hắn thương lượng, ngược lại đến thẳng nơi này cầu Thái Tử làm chủ cho hắn. Tuổi còn nhỏ mà đã có thể xử lý mọi chuyện lão luyện như thế, thật là không thể khinh thường.”

Đề cập đến Thẩm Dương, Thẩm Chiêu uất hận liếc xéo Sắt Sắt một cái. Sắt Sắt chột dạ nghiêng đầu, nhìn về phía khác.

Hàn huyên thêm vài câu thì trong phủ có việc, Lan Lăng công chúa để Sắt Sắt chiêu đãi Thẩm Chiêu còn chính mình đi xử lý chính sự.

Phòng khách to như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ.

Trầm mặc một lát, Thẩm Chiêu giọng điệu lạnh tanh mà nói: “Vừa rồi lúc Thẩm Dương kéo tay ngươi, sao ngươi không né tránh?”

Sắt Sắt gãi gãi đầu: “Hắn đột nhiên xông tới đây, ta chưa kịp trốn……”

Thanh âm vẫn ngang bành bạnh: “Thế sau khi bị hắn kéo tay rồi, tại sao ngươi không chịu rút ra?”

Sắt Sắt ngập ngừng: “Ta muốn rút, nhưng mà còn chưa kịp rút thì ngươi không phải đã ra rồi sao……”

Thẩm Chiêu nắm tay chặt lại thành quyền, ngồi xuống. Giống như là đang muốn đè nén lại nội tâm đang cuồn cuộn cảm xúc. Đè nén nửa ngày vẫn là không thể chịu được, hắn chỉ vào Sắt Sắt oán trách nói: “Đừng tưởng rằng lớn lên rồi là ta sẽ quên. Khi còn nhỏ rõ ràng ngươi đã hứa với ta sẽ không cùng Thẩm Dương chơi nữa, kết quả vẫn là bị ta phát hiện ngươi cùng hắn trốn ra ngoài xem diễn kịch! Từ nhỏ đến lớn, ngươi đã bao giờ thấy ta bỏ mặc ngươi , cùng tiểu cô nương khác ra ngoài chơi chưa? Chỉ có mình ngươi thôi, ngươi còn dám nói sẽ không làm cho ta thất vọng sao?!”

Lên án xong rồi Thái Tử điện hạ vẫn còn chưa hết giận, chỉ vào Sắt Sắt, lòng đầy căm phẫn mà tổng kết: “Ngươi từ nhỏ chính là cái đồ đứng núi này trông núi nọ!”

Hắn nói cái khác còn đỡ, vừa nói đến “Đứng núi này trông núi nọ”…… Sắt Sắt vốn là bị cảnh tượng trong ác mộng dọa sợ tới mức ngày đêm ưu sầu. Hắn vừa nói như vậy, nàng giống như bị dẫm phải đuôi, giật mình phản bác.

“Ngươi còn không biết xấu hổ nói ta? Ta còn chưa nói ngươi đâu! Huyền Ninh nhà ta…… Đó là thân đệ đệ của ta a. Khi còn bé hắn nhát gan muốn ta buổi tối dỗ mới có thể ngủ. Kết quả ngươi chạy tới kể cho hắn chuyện ma quỷ xa xưa, nói cái gì mà buổi tối có nữ quỷ chuyên thích bám vào trên người tiểu cô nương, muốn tìm ăn gan của tiểu hài tử. Kết quả đem Huyền Ninh nhà ta sợ tới mức vừa đến buổi tối liền trốn tránh ta, ta chỉ cần hơi đứng gần hắn một chút hắn liền bị dọa khóc, lúc đấy mới vừa ý ngươi.”

“Ngươi nói ta đứng núi này trông núi nọ? Ta còn thấy ngươi là cái đồ lòng dạ hẹp hòi, ghen ghét thành tính đó!”.