Mị Quân

Chương 12




Sắt Sắt nói dối không chớp mắt, thản nhiên mở miệng trơn tru: “Đương nhiên là thật, ta đã bao giờ lừa gạt A Chiêu đâu?”

Trên gương mặt tuấn tú dịu dàng của Thẩm Chiêu hiện lên ý cười ngọt ngào, y nhẹ nhàng vỗ về hai má Sắt Sắt, nhìn đến phiến môi hồng hồng kiều mị, thấp đầu muốn hôn xuống. Bỗng nhiên lại nghĩ tới ở ngoài bình phong vẫn còn Bát thúc cùng Thẩm Dương đang đứng chờ.

Thẩm Chiêu nhất thời có chút khó xử, chuyện ở biệt quán còn chưa có giải quyết xong đâ.

Sắt Sắt khẩn trương liếc nhìn thần sắc của hắn, não bộ nhanh chuyển động, thừa dịp hắn có chút buông lỏng, nàng dùng thanh âm mềm mại mang theo vài phần dụ dỗ: “A Chiêu, ta chính là thê tử chưa qua cửa của ngươi a, chúng ta có vinh cùng hưởng, có nhục cùng chia. Nếu có người muốn đem bát nước bẩn này hắt lên người ta, vậy không tránh khỏi sẽ liên lụy tới ngươi a. Bản thân ta dù có xảy ra việc gì cũng không sao, nhưng nếu là bởi vì ta mà khiến cho ngươi nhiều thêm buồn rầu, ta đây thật sự cảm thấy khổ sở muốn chết.”

Thẩm Chiêu rất là cảm động, nựng mặt Sắt Sắt, nâng niu như trân bảo hiếm có, thâm tình nói: “Ở trong lòng biểu tỷ, ta thật sự quan trọng như vậy sao?”

Sắt Sắt gật đầu: “Quan trọng, ngươi là tân can bảo bối của tỷ tỷ a.”

“Kia……” Thẩm Chiêu quay đầu nhìn về phía hai người bên ngoài bình phong, làm như có chút trắc ẩn, do dự khó quyết. Sắt Sắt vội rèn sắt khi còn nóng, đem hắn túm trở về, cầm hắn tay, thật là chân thành nói: “Việc này dù sao cũng phải có người gánh vác a. Cấm vệ đóng giữ biệt quán vốn chính là do Bát thúc cùng Càn vương điều khiển, bọn họ tóm lại cũng không chạy thoát được đâu. Bệ hạ nếu đã cho ngươi chủ lý này án, vậy ngươi càng không thể làm việc thiên tư, bằng không để cho Kỳ Vương bắt được nhược điểm, tàn nhẫn đâm ngươi một nhát, vậy không tốt chút nào.”

Thẩm Chiêu rốt cuộc hạ quyết tâm, xoay người đi ra ngoài.

Ninh Vương cùng Thẩm Dương theo sát sau đó.

“Tam ca, chúng ta……”

Thẩm Chiêu giơ tay bảo hắn ngừng nói, giọng lạnh lùng: “Sắt Sắt nói đúng, trông coi biệt quán vốn chính là chức trách của các ngươi, hiện giờ người mất tích, các ngươi tự làm phải tự chịu.”

Thẩm Dương không cam lòng, đang định bước lên nói gì đó thì lại bị Ninh Vương kéo lấy tay áo,giữ lại.

“Nếu đã là chức trách của các ngươi, vậy chuyện của Sắt Sắt không cần phải truyền ra bên ngoài.” Thẩm Chiêu thu lại tất cả biểu tình dư thừa, mắt phượng nhìn chằm chằm bọn họ, câu chữ rõ ràng nói: “Các ngươi nhớ kỹ, Sắt Sắt chưa bao giờ đi qua biệt quán, trước mặt phụ hoàng phải nói chuyện cẩn thận.”

Ninh Vương cùng Thẩm Dương liếc nhau, không tình nguyện mà chậm rì rì hướng hắn soạn tay áo cúi đầu đáp lễ: “Vâng, Thái Tử điện hạ.”

Cho đến Thẩm Chiêu quay trở lại phòng cùng Sắt Sắt dây dưa, Thẩm Dương đứng ở trong đình viện giữa trời trưa nắng lên đỉnh đầu, tức giận đến cả người phát run: “Ta thật không thể nào tin được một sự kiện lớn như vậy, dựa vào cái gì mà Ôn Sắt Sắt chỉ cần ôm đùi một cái là có thể khiến cho bản thân hoàn toàn sạch sẽ? Nàng ta rõ ràng là hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt tam ca……”

Hắn bừng tỉnh đại ngộ, xoay người nhìn về phía Phó Tư Kỳ đang ôm kiếm dựa ở trên vách tường nhắm mắt dưỡng thần: “Ngươi chính là tâm phúc của tam ca, có người lừa bịp điện hạ nhà các ngươi, ngươi sao lại không biết đường ra mặt khuyên nhủ?”

Phó Tư Kỳ lười nhác mở mắt ra, mặt đầy bất đắc dĩ nói: “Ta đã sớm biết Ôn quý nữ lừa bịp điện hạ nhà chúng ta. Nhưng vấn đề là điện hạ nhà chúng ta chính là thích như vậy đấy. Từ nhỏ đến lớn, quý nữ lừa bịp điện hạ không biết bao nhiêu lần rồi, mấy lời nói dối kia nghe muốn có nhiều vụng về liền có bao nhiêu vụng về, nhưng điện hạ cố tình giống như trúng cổ độc, tin tưởng không nghi ngờ.”

Ánh mắt trời hơi hơi nghiêng về phía tây, ở đầu bờ tường loang lổ hình ảnh, một gốc cây anh đào có chạc cây nở rộ hoa nghiêng với vào trong cửa sổ, làm quang cảnh trở nên phá lệ tươi sáng rực rỡ.

Thẩm Chiêu đem Sắt Sắt ấn ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm lấy cây lược gỗ hoa lê, tự mình chải cho nàng một búi tóc thật đẹp.

Trong gương đồng phản chiếu một nhan sắc đang độ tuổi thanh xuân, tóc mây đen nhánh, mặt mày nhu mị, làn da phiếm hồng như được tô điểm thêm một tầng đào sắc, khiến con người nàng so với hoa đào ngoài cửa sổ còn thanh lệ hơn nhiều lần.

Thẩm Chiêu một bên chải tóc cho nàng, một bên lơ đãng nói: “Biểu tỷ, lần trước chúng ta còn đang nói chuyện muốn đem hôn kỳ hoãn lại, nhưng gần đây xảy ra nhiều việc, ta chưa có thời gian để đề cập với phụ hoàng. Bất quá hôm nay… hiện giờ, ngươi xem có còn cần phải hoãn lại nữa không?”

Sắt Sắt:……

Mới vừa rồi nàng diễn quá hoàn hảo, không lưu ý chừa lại đường lui cho chính mình. Nếu lúc này nàng còn nói muốn hoãn lại, Thẩm Chiêu có thể hay không cùng nàng trở mặt, trực tiếp đem nàng kéo trước ngự tiền hỏi tội?

Bên ngoài kia còn có hai kẻ một lòng muốn hắt cho nàng bát nước bẩn vẫn chưa đi xa đâu.

Thấy Sắt Sắt không nói gì, Thẩm Chiêu biết mình đã hỏi trúng điểm yếu của nàng, cất giọng nghi ngờ: “Biểu tỷ, ngươi sao không nói lời nào?” Hắn dừng một chút, thanh âm cứng đờ: “Ngươi vừa rồi chính là lừa bịp ta?”

“Ngươi nói với ta nhiều lời ngon tiếng ngọt như vậy, chính là muốn đùa bỡn tình cảm của ta?”

“Không phải!” Sắt Sắt kinh hãi một trận, qua gương đồng trông thấy được khuôn mặt người phía sau kia u oán mơ hồ, nàng che lại trái tim nhỏ đang nhảy bùm bùm, hòa hoãn thanh âm nói: “Tỷ tỷ làm sao có thể lừa ngươi được. Hôn kỳ này…… Không cần hoãn lại, tỷ tỷ còn ước gì có thể sớm một chút cùng A Chiêu thành hôn.”

Ôn Sắt Sắt a Ôn Sắt Sắt, ngươi cứ diễn đi, sớm muộn gì ngươi cũng đem chính mình đùa chết.

Thẩm Chiêu ôn nhuận cười, hàm chứa vài phần sủng nịch dung túng, vài phần ngại ngùng, khom người ghé vào bên tai nàng, nhẹ giọng thổi khí: “Nếu biểu tỷ đã muốn vậy, như thế ta liền đi hối thúc các trưởng bối, hai tháng sau chúng ta liền thành hôn. Tuy rằng có chút hấp tấp, nhưng thân thể phụ hoàng ôm bệnh nhẹ, mượn việc hôn nhân này xung xung hỉ cũng tốt……”

Sắt Sắt chỉ cảm thấy chính mình khóe môi mình nặng trịch cứng đờ, muốn nhếch lên thật là gian nan, chỉ có thể miễn cưỡng cười khan vài tiếng.

Thẩm Dương đang ghé vào bên ngoài cửa sổ nghe lén giống như bị một gáo nước lạnh dội lên đầu. Y lui về phía sau vài bước, tiến đến trước mặt Ninh Vương, không chắc chắn lắm suy đoán: “Ngài nói…… Tam ca có phải hay không cố ý a? Hắn chính là muốn cho Ôn Sắt Sắt làm nũng với hắn, phải chịu thua hắn. Kỳ thật hắn căn bản chưa từng có nghĩ dùng tới việc này để xử trí Sắt Sắt —— hai người chúng ta có phải hay không bị hắn lợi dụng rồi?”

Ninh Vương đem tay đặt ở trên trán, chậm rì rì nói: “Ngươi bây giờ mới nhìn ra sao……”

Thẩm Dương đầu lại tiếp tục đau như bị ngâm vào nước đá, chịu đả kích thật sâu sắc, héo úa ủ rũ ngồi xổm bên cạnh cây hoa anh đào, than ngắn thở dài.

Cái gì mà trúng cổ độc, cái gì không biết đã bị lừa bịp biết bao nhiêu lần.

Thái Tử là người nào a, phủ thêm một lớp lông nữa thì đích thị là cáo thành tinh rồi.

Chỉ bằng đạo hạnh ít ỏi của Ôn Sắt Sắt mà còn muốn đùa bỡn cùng Thái Tử sao?

Dù có mười Ôn Sắt Sắt cũng không đủ.

Chuyện biệt quán Thẩm Chiêu chung quy vẫn che chở cho Ninh Vương cùng Thẩm Dương, thứ nhất sợ rằng bọn họ bị phạt nặng quá sẽ giận dữ đem chuyện Sắt Sắt khai ra; thứ hai hiện giờ vụ án vẫn chưa kết thúc, y còn cần bọn họ để khống chế Thẩm Hi.

Vụ án này phía sau còn liên quan không ít thế lực, hiện tại không phải thời điểm để phân định rạch ròi.

Kết quả sự việc cuối cùng là hai người bọn họ không đau không ngứa bị phạt nửa năm bổng lộc.

Ninh Vương cùng Thẩm Dương đều thực vừa lòng, thậm chí còn đích thân tới Đông Cung cảm tạ ơn Thái Tử che chở.

Thẩm Chiêu tắc mượn cơ hội ủy thác Ninh Vương hướng Hoàng đế chuyện hôn sự của y cùng sắt Sắt, Hoàng đế biết được Sắt Sắt đã không còn muốn từ hôn, cực kỳ vui mừng lập tức đem hôn kỳ ấn định cử hành trong thời gian một tháng, tránh đêm dài lắm mộng, lệnh Lễ Bộ hoả tốc chuẩn bị nghi lễ đại hôn.

Sắt Sắt nhiều ngày tiếp theo bị mẫu thân nhốt ở trong khuê phòng, đem lễ nghi quy củ của đại hôn ngày đêm học tập không nghỉ.

Nàng muốn nghỉ ngơi một lát, mẫu thân liền phái bốn lão ma ma cường tráng tinh thông lễ nghi trông coi nàng, chỉ cần nàng có chút hành động trốn ra ngoài liền lập tức ấn cho nàng trở về.

Không đến mấy ngày, Sắt Sắt đã gầy ốm đến cằm nhòn hoắt, sắc mặt vàng như nến. Lan Lăng công chúa thấy thế, sợ rằng dung nhan sẽ bị tổn hại trong ngày đại hôn liền lệnh cho các ma ma nới lỏng để nàng nghỉ một chút.

Mỗi khi có chút thời gian nghỉ ngơi, trong lòng nàng liền đầy ắp muôn vàn tâm sự.

Sắt Sắt trong lòng vẫn tồn tại một tia nghi ngờ, một mặt cảm thấy mẫu thân cùng A Chiêu thật sự đã giấu diếm nàng quá nhiều chuyện, nàng không nên cứ như vậy mơ màng hồ đồ mà giao ra chuyện chung thân đại sự; một mặt lại cảm thấy bản thân giống như cây lục bình, căn bản không phải do chính mình làm chủ.

Cỡ nào buồn cười a, nếu như ngày trước có người nói với nàng rằng đừng nhìn ngươi người mặc cẩm tú, kim tôn ngọc quý, chẳng qua cũng chỉ là một cây lục bình không có tự do, không thể làm chủ chính mình, nàng chắc chắn sẽ cười nhạo người nọ vớ vẩn.

Nhưng hôm nay, nàng cuối cùng cũng hiểu được cảm giác tự xót xa cho chính bản thân mình, rốt cuộc là từ trước tới giờ nàng quá nông cạn vô tri, hay là hiện tại nàng quá không biết điều?

Nhưng dù sao chuyện định ra hôn kỳ sớm cũng không hoàn toàn là xấu. Thái Tử đại hôn, tất cả các tông thân ngoại thích đều phải tới Trường An để ăn mừng, trong đó bao gồm phụ thân của Sắt Sắt, Lai Dương hầu Ôn Hiền.

Thư của phụ thân từ sớm mấy ngày trước đã tới rồi, Sắt Sắt năn nỉ ỉ ôi mẫu thân nàng đem Hạ Quân cùng các lang quân khác trong phủ đưa đến biệt viện. Cho dù phụ thân nàng ở kinh thành có ở nơi khác, nhưng đến lúc tới phủ thăm nàng và Huyền Ninh, nếu như thấy mấy người oanh oanh yến yến này, tóm lại có chút không được tự nhiên……

Lan Lăng công chúa khinh thường nói: “Cha ngươi là một lão cổ hủ tính tình khó chịu, ở cùng với hắn không đến nửa canh giờ, hắn có thể từ trên người ta đếm ra được một sọt tật xấu. Vẫn nói rận nhiều không sợ ngứa, ta ngược lại muốn xem xem khi hắn thấy mấy người oanh oanh yến yến đó sẽ có biểu tình gì.”

Giọng nói vừa dứt, Sắt Sắt đang định khuyên nhủ chợt nghe phía sau truyền đến âm thanh của Huyền Ninh: “Cha, người từ từ đã.”

Người dịch: Huyền Trang