Mị Quân

Chương 8-2




Sự tình so với nàng tưởng tượng có thể còn phức tạp hơn nhiều.

Ban đêm Sắt Sắt quấn lấy mẫu thân, nói đông nói tây một hồi, cực kỳ tự nhiên đem câu chuyện chuyển về bản án cũ của Tống gia

Từ Trường Lâm vì chuyện này mà đến. Trừ bỏ lý do này, nàng thật sự không nghĩ ra hai người bọn họ còn có thể có điểm chung nào khác.

“Mấy ngày nay con nghe người ta ở bên ngoài nói, vị chính sử Nam Sở Cao học sĩ kia chính là thuộc hạ cũ của thần uy tướng quân Tống Ngọc năm đó. Lúc này con mới nhớ tới chuyện nguyên lai Tống gia tất cả mọi người đều đã bị tru di diệt tộc, huống chi là thuộc hạ cũ, tất nhiên là sẽ bị người đời thấy cảnh hiếm lạ mà xôn xao. Nhưng mà nói đi nói lại, án tử năm đó rốt cuộc là chuyện như thế nào ạ? Kể cả là thông đồng với bên ngoài, tính phạm vào tội cũng không đến mức tru di toàn tộc như vậy đi……”

Nàng cố tình đem sự việc nói ra rất thản nhiên, mang theo vài phần thắc mắc ngây ngô bởi vì nàng sợ mẫu thân sẽ sinh nghi.

Nhưng Lan Lăng công chúa là người phương nào a, từ trước đến nay nàng tâm tư thâm sâu, ánh nến u ám hạ xuống trong đáy mắt giống như giấu kín vô số bí mật. Công chúa phức tạp liếc mắt nhìn Sắt Sắt một cái, thanh thanh đạm đạm nói: “Ngươi như thế nào đột nhiên quan tâm đến chuyện Tống gia vậy?”

Sắt Sắt nói: “Đó không phải mẫu tộc của A Chiêu sao, con quan tâm nhiều hơn một chút, tương lai cũng có lợi cho phu thê đồng tâm, hòa thuận ở chung.”

Lan Lăng công chúa cười nhạo một tiếng, nói: “A Chiêu sẽ không bao giờ cùng ngươi nói chuyện về Tống gia đâu.”

Sắt Sắt ngay lập tức ôm lấy cánh tay mẫu thân, hờn dỗi: “Cho nên nữ nhi chỉ có thể tới hỏi mẫu thân nha, người nói cho con biết đi. Người khác tuy rằng đều biết đây là điều kiêng kị, hiếm khi đề cập, nhưng người ta trong lòng đều biết rõ chuyện là như thế nào. Nhưng con lại hoàn toàn không biết gì cả, vạn nhất tương lai cứ ngây thơ mù mịt như vậy, không biết câu nào nên nói, câu nào không nên nói, lại chọc A Chiêu buồn phiền, như vậy rất thiệt thòi cho con a.”

Lan Lăng công chúa đối với Sắt Sắt ddnahf bó tay, châm chước một lát, giơ tay nhẹ gõ nhẹ vào giữa trán nàng, bắt đầu ngược dòng kể lại chuyện xưa.

“Năm đó, thượng tướng quân Lê Uyên chấp chưởng đại quyền lực binh mã trong thiên hạ, đa mưu túc trí, kiêu dũng thiện chiến, mọi người đều cho rằng trận chiến cùng Nam Sở chắc chắn sẽ giành thắng lợi, Giang Nam Giang Bắc sắp được nhất thống.”

Sắt Sắt nói: “Chuyện này con biết, Lê Uyên không phải chính là ông ngoại của Kỳ Vương biểu ca sao.”

Lan Lăng công chúa gật đầu: “Năm đó Nhị hoàng tử chết yểu, A Chiêu chưa sinh ra, hoàng huynh dưới gối chỉ có một nhi tử duy nhất. Tuy không phải con vợ cả, nhưng trong cung không có hoàng tử khác, mẫu tộc hắn lại là hào môn thế gia Lê thị, tất cả mọi người cảm thấy chức vị Thái Tử này chắc chắn sẽ rơi vào trong tay của Kỳ Vương.”

“Không ai có thể dự đoán được, nguyên bản chận chiến đã nắm chắc thắng lợi đó quân Tần lại thảm bại, Lê Uyên chết trận, không riêng Lê gia tổn thất trầm trọng mà toàn bộ Đại Tần cũng bị nguyên khí đại thương. Mười vạn tướng sĩ chết tha hương, vô số thuế ruộng nước chảy về biển đông, triều đình khiếp sợ, quân vương giận dữ hạ lệnh tra rõ việc này, tìm ra nguyên nhân binh bại.”

Sắt Sắt trước mắt giống như tái hiện một trương bức hoạ cuộn tròn, vẽ lại cảnh tượng rung chuyển hỗn loạn năm xưa.

“Cuối cùng thực sự đã tra ra, chính là do Tống Ngọc thống lĩnh lĩnh Tống gia quân không làm giống như kế hoạch trước đố để đi chi viện cho Lê Uyên, khiến Lê Uyên tứ cố vô thân, bị quân địch bao vây tiêu diệt. Sau đó, tàn quân sau khi quay về doanh trướng phát hiện ra sơ đồ bày binh của Đại Tần ……”

Sắt Sắt hít vào một hơi: “Sao có thể?”

“Đúng vậy, sơ đồ bày binh là tài liệu cơ mật nhất, chỉ có chủ tướng và các tướng lĩnh trọng yếu mới được phép biết. Lê Uyên đã đã chết trận, rõ ràng không có khả năng là hắn tiết lộ. Vậy chỉ có thể là Tống Ngọc, hắn tiết lộ quân tình ở phía trước, lâm trận bỏ chạy ở phía sau, chứng cứ vô cùng xác thực, lấy tội phản quốc thông đồng với địch, tru di toàn tộc.”

Sắt Sắt khó hiểu nói: “Nhưng hắn làm như vậy là vì cái gì a? Tống gia cũng là danh môn vọng tộc, nhiều thế hệ trung lương, tội gì là phải làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy?”

Lan Lăng công chúa mặc một lát, đột nhiên cả ngươi biểu tình ngưng trọng nói: “Vì trữ vị.”

“Lê thị danh thế đang rất cường hãn, nếu thêm một lần nữa lập chiến công dẹp yên Nam Sở, việc trữ vị rơi vào tay Kỳ Vương càng là nắm chắc. Mà khi đó Tống Quý Phi đã có thai, Tống Ngọc vì muội muội của chính mình, mới bí quá hoá liều, mượn tay Nam Sở để diệt trừ Lê Uyên.”

Sắt Sắt nói: “Nhưng con nghe qua cũng biết là làm như vậy thì dẫu địch tổn thất mười phần ta cũng sẽ bị hại đến tám phần. Tống Ngọc chẳng lẽ không biết hắn làm như vậy là mặc dù có thể diệt trừ Lê Uyên, nhưng cũng đẩy chính bản thân hắn đến đường cùng, đẩy Tống gia đến kết cục thê thảm như vậy. A Chiêu lúc ấy cũng không có bởi vì Lê thị rơi đài mà được lên làm Thái Tử, thậm chí còn bị chuyện của Tống gia liên lụy nên chỉ có được phong vương tước phẩm vị cực kỳ thấp kém, chuyện này…… Không khỏi quá ngu xuẩn đi.”

Lan Lăng công chúa trầm mặc thật lâu sau, rồi sau đó thở dài nhỏ một tiếng đến  không thể nghe thấy.

“Nhưng Hình Bộ lúc ấy chính là như vậy định án. Chứng cứ, động cơ đầy đủ mọi thứ, Tống Ngọc tội không thể xá, hắn cũng không có cãi lại, sợ tội tự sát, còn lại những người liên quan đúng theo luật định mà xử trí.”

Sắt Sắt nghiêng đầu suy nghĩ một trận, nói: “Chuyện này rõ ràng có sơ hở chồng chất, vô cùng có khả năng là một cái oan án a. Bệ hạ đâu, hắn không phải rất sủng ái Tống Quý Phi sao? Hắn vì cái gì không thể thay Tống gia làm chủ?”

Lan Lăng công chúa biểu tình kinh ngạc nhìn Sắt Sắt: “Ngươi cho rằng lúc ấy, trước cục diện đó mà Hoàng đế bệ hạ chỉ nói vài câu là xong ư?”

“Lê gia tổn binh hao tướng, không cam lòng là một chuyện, nhưng bọn họ sao có thể trơ mắt mà nhìn Tống gia bình yên vô sự? Phải biết rằng Tống Quý Phi một khi sinh ra hoàng tử, đó chính là nội có ân sủng, ngoại có chống lưng, Lê gia nguyên khí đại thương sao có thể là đối thủ?”

Sắt Sắt ngơ ngẩn mà nhìn nàng mẫu thân, tim đập mạnh, rùng mình một cái.

“Con rết trăm chân chết cũng không ngã xuống. Lê gia chưởng binh quyền nhiều năm, dù cho nhất thời rắn mất đầu, nhưng thế lực vẫn còn đó, muốn bức vua thoái vị cũng không phải việc khó gì. Hoàng đế bệ hạ tuy sủng ái Tống Quý phi, nhưng hắn vì phải củng cố đế vị chỉ có thể hy sinh Tống gia, bảo toàn chính mình.”

“Sắt Sắt, mẫu thân không muốn để ngươi biết nguyên nhân những việc này ở đây. Ngươi cho rằng trên thế gian công lý chính nghĩa vĩnh viễn sẽ chiếm phần thắng sao? Nếu so sánh với quyền thế thì chính nghĩa tính cái gì, mạng người lại tính cái gì. Người cầm quyền nói hắn có tội thì chính là có tội, không có tội cũng thành có tội.”

Sắt Sắt ngây ngẩn cả người.

Lan Lăng công chúa yêu thương ôm lấy nữ nhi, kéo chăn qua đắp lên người nàng, ôn nhu khuyên bảo nói: “Được rồi, đều đã là chuyện mười sáu năm trước, cũng không có gì quan hệ tới ngươi, đừng miên man suy nghĩ nữa, mau ngủ đi.”

Đêm nay xác định là không thể an tâm.

Vừa qua khỏi giờ Tý, bên ngoài liền có người yêu cầu gặp Lan Lăng trưởng công chúa. Sắt Sắt đang ngủ mơ mơ màng màng, mơ hồ cảm giác mẫu thân đứng dậy, khoác áo đi ra ngoài. Nàng cuộn thân mình rúc ở trong chăn vừa định tiếp tục ngủ thì đột nhiên nhớ ra, vội mở choàng mắt, ngồi dậy.

Nàng lặng lẽ đi theo ra ngoài, nghe bên ngoài người hoang mang rối loạn mà nói: “Công chúa, xảy ra chuyện rồi. Chính sử Nam Sở Cao Sĩ Kiệt bị phát hiện đã chết ở trong Bình Khang Phường Yến lâu.”

Lan Lăng kéo áo choàng, ngáp một cái, chậm rì rì nói: “Chết cũng đã chết, đều đã có Hình Bộ lo chuyện, chỉ là triều đình vừa mới yên ắng được một thời gian sợ là sẽ lại loạn lên……”

Đại Tần cùng Nam Sở đang nghị hòa, liên hôn, xảy ra chuyện như vậy tự nhiên toàn triều sẽ không được an ổn.

Gia Thọ hoàng đế suốt đêm triệu Kỳ Vương Thẩm Hi yết kiến, lệnh cho hắn tra rõ vụ án này, bắt được hung thủ, cho Nam Sở một công đạo.

Kỳ Vương động tác cũng rất mau lẹ, lập tức thẩm vấn chủ lâu cùng nhân viên, trước hừng đông quả thực đã thẩm tra ra được vài thứ.

Yến lâu vốn là thanh lâu số một số hai trong kinh thành. Cao Sĩ Kiệt là một  con ma ốm cái sắp xuống mồ chắc chắn sec chẳng có hứng thú đi phóng diễm mua vui, hơn phân nửa là có hẹn với người khác ở nơi đó.

Mà người có ước hẹn với hắn vừa hay lại là người của Hộ Bộ -  Viên ngoại lang Nguyễn Thu Hòa.

Người này đáng lẽ đang bị áp ché ở trong ngục của Hình bộ, nhưng mấy ngày trước đây hắn bị bệnh, chủ quản này án -  Hình Bộ thị lang phái người đem hắn đưa ra ngoài khám bệnh.

Nhưng vừa đi đã tìm không ra bóng người.

Kỳ Vương cố ý tra xét hồ sơ của Hình Bộ thị lang kia —— là người do Càn vương Thẩm Dương tiến cử.

Như thế hóa ra lại hay, một vụ đại án lại có thể đem trong mấy phe quyền quý có quyền thế nhất trong kinh đều liên lụy vào.

Sắt Sắt khi nghe những việc này liền cảm thấy kỳ quái.

Lúc trước Từ Trường Lâm hao tổn tâm cơ muốn gặp mẫu thân, làm mọi cách thiết kế đều không có kết quả mới đành phải thoái lui đi gặp Thẩm Chiêu. Mà hiện giờ Cao Sĩ Kiệt một người thân thể bệnh tật tàn héo lại đi gặp một người tội thần đã từng là tâm phúc phủ công chúa …… Nếu nói đó là trùng hợp thì thật sự là trùng hợp đến khó tin. Nhưng nếu không phải trùng hợp, vậy trong phủ công chúa rốt cuộc có thứ gì khiến cho bọn họ cảm thấy hứng thú như vậy?

Đang lúc nàng nghĩ trăm lần cũng không ra thì phủ công chúa nghênh đón một vị khách không mời mà đến.

Càn vương Thẩm Dương, chính là cháu ngoại của Phụng các Văn Tương, Tứ đệ của Thẩm Chiêu.

Năm nay vừa mới mười bốn, liền phá lệ chuyển ra phủ sống một mình. Văn Tương nhiều năm qua vì người cháu ngoại vất vả trù tính, khiến cho hắn tuy tuổi còn nhỏ, nhưng ở trong triều đã có căn cơ thâm hậu.

Sáng sớm tinh mơ, hắn vội càng chạy đến trước cửa phủ Trưởng công chúa.

Thẩm Chiêu tới sớm hơn so với hắn, đang theo Lan Lăng công chúa ở bên trong phòng thương nghị nên ứng phó với cục diện trước mắt như thế nào. Sắt Sắt đang ở bên ngoài phòng bày chén đũa chuẩn bị đồ ăn thì thấy đại quản gia Phúc bá một đường đuổi theo Thẩm Dương tiến vào.

“Càn vương điện hạ, công chúa thật sự có khách, không thể gặp ngài……”

Thẩm Dương bước nhanh chạy vội tới trước mặt Sắt Sắt, bắt lấy tay nàng, thở hổn hển nói: “Tỷ tỷ tốt, ta biết tam ca ở chỗ này, ta phải cầu hắn cứu mạng. Ngươi dẫn ta đi gặp hắn, đại ân đại đức của ngươi tiểu đệ tương lai xin lấy thân báo đáp.”

Hắn cùng Huyền Ninh bằng tuổi nhau, sinh ra đều mi thanh mục tú, ôn nhu thanh nhã, chỉ là trên mặt biểu tình đang cực kì hoảng sợ, thời điểm nói muốn “Lấy thân báo đáp”, có vẻ hơi có chút…… hèn mọn.

Sắt Sắt đang muốn rút tay ra thì nhân ảnh phía sau bình phong cũng có động tĩnh. Mẫu thân cùng Thẩm Chiêu một trước một sau đi ra.

Thẩm Chiêu bước nhanh tiến đến, vỗ tay kéo Thẩm Dương đang lôi kéo tay Sắt Sắt ra, đem Sắt Sắt túm đến phía sau mình, biểu tình cực kỳ không vui.

Thẩm Dương bị tam ca hắn vô tình đẩy đến lảo đảo một bước, vừa ổn định được trọng tâm liền phi thân tới ôm lấy chân Thẩm Chiêu.

Hắn một phen nước mắt nước mũi mà kêu rên: “Tam ca, cô cô, các ngươi phải tin tưởng ta. Hình Bộ thị lang kia tuy là người của ta, nhưng Nguyễn Thu Hòa thật sự không phải do ta thả ra. Cái chết của Cao Sĩ Kiệt không có quan hệ với ta. Ta bình thường đều tránh ở phía sau đại ca cùng tam ca, nhân lúc bọn họ tranh đấu gay gắt sẽ ngầm giở một vài trò vặt vãnh nhằm chiếm một ít tiện nghi. Nhưng ta thật sự không dám tạo nghiệp lớn như vậy đâu. Các ngươi phải cứu ta, không thể để đại ca đem ta oan chết!”

Người dịch: Huyền Trang