Ở một nơi khác, một chàng trai đang đứng trên lầu tay cầm ly rượu nhâm nhi. Tiếng giày cao gót vang lên sau lưng, giọng nói cô gái giễu cợt....
- Này, diễn lâu như vậy không làm diễn viên thì lãng phí đấy!
Chàng trai quay mặt lại, miệng nhếch mép cười, nhìn cô gái gợn đòn trước mặt khiến cho chàng trai khinh bỉ nói.
- Hạ Vy! Chẳng phải cô cũng theo như ý nguyện được gả cho Thiên Khôi sao? Giờ lại đến đây cắn à?
Thấy bộ dạng anh khiêu khích mình như vậy, Hạ Vy tiến đến gần, ánh mắt trìu mến nhìn anh.
- Hứ, thật tẻ nhạt! So với Thiên Khôi thì Ninh thiếu gia thú vị hơn nhiều.
Chàng trai lúc này cũng lộ rõ bản chất, bàn tay không yên phận mà ôm lấy cô bế lên giường. Hạ Vy tỏ vẻ lo lắng hỏi...
- Ể? Thế còn Kiều Lạc thì sao??? Chẳng phải cậu luôn theo đuổi cô ta à??
- Câm đi! Ai lại đi ăn lại đồ của người khác.
Vừa nói, anh vừa cúi xuống định chiếm đoạt cô thì cô vội đẩy anh ra tiếp tục chế giễu.
- Nhưng tôi đã là vợ của Thiên Khôi rồi, anh không để ý sao?
- Tôi đoán chắc, tên Thiên Khôi kia vẫn chưa đụng vào người cô đúng chứ?
Bị đoán trúng nên Hạ Vy tức giận câm nín, chàng trai nhanh chóng cởi đồ cô ra, sau đó cả hai dây dưa triền miên với nhau cả đêm.
Sáng hôm sau, Hạ Vy thức dậy thấy chàng trai vẫn còn ngủ nên khuôn mặt cô đầy vẻ khinh bỉ bước xuống giường. Cô thay đồ xong rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng, đến lúc chàng trai tỉnh dậy thì không thấy cô đâu nữa trong lòng nổi lên hứng thú với cô hơn.
***Thời gian trôi về 6 năm trước***
Lúc này, Hạ Vy và Thiên Khôi đều đang là bạn thân với nhau. Trong lúc ở thư viện, Hạ Vy và Kiều Lạc đều đang ở thư viện đọc sách, Ninh Phong đi ngang thấy Hạ Vy đang cười tươi với Kiều Lạc. Anh đã rung động với Hạ Vy kể từ lúc này, mãi về sau có dịp được tiếp cận Kiều Lạc nên anh đã nhân cơ hội này để làm quen với cô.
Khi biết Hạ Vy đang thất tình thì Ninh Phong đã quyết định sẽ giúp Hạ Vy trả thù, đúng lúc lại được Kiều Lạc nhờ giúp đỡ. Kể từ đó, anh vẫn luôn diễn vai mình là người theo đuổi Kiều Lạc để qua mắt mọi người.
Ngay cả chuyện ông Mai bế đứa con của Kiều Lạc ở bệnh viện, Ninh Phong cũng đã biết nhưng lại tỏ vẻ mình không biết gì, mục đích để Kiều Lạc hận Thiên Khôi và trả thù. Còn Hạ Vy nhân lúc Thiên Khôi và Kiều Lạc xích mích với nhau thì bắt đầu nhảy vào chia rẽ bọn họ, sau đó anh nói hết mọi chuyện xảy ra về con của Kiều Lạc cho ba mẹ cô nghe nhằm để họ đưa cô rời khỏi nơi này.
Mọi chuyện đều xảy ra thuận lợi, Ninh Phong và Hạ Vy đều có mối quan hệ mập mờ với nhau, dường như sau khi có được tất cả Hạ Vy không còn yêu Thiên Khôi nữa nên thường đến nhà tìm anh.
- Hôm nay lại đến rồi à? Nhớ tôi sao???
Ninh Phong ngồi trên ghế sofa an nhàn đọc sách, Hạ Vy bực bội nói.
- Ông Mai chết tiệt, thêm Thiên Khôi nhạt nhẽo kia nữa, ở đó thật chán!!
Cô ngồi xuống bên cạnh anh rót nước rồi uống, Ninh Phong cười mỉm nói.
- Thế sao lúc trước lại không chịu gả cho tôi?
- Giời ạ, ai mà biết được mọi chuyện lại thành ra như vậy!
Thấy cô tức giận như vậy, Ninh Phong kéo cô nằm xuống ghế sofa còn mình ở trên người cô. Ánh mắt cả hai đều tràn đầy dục vọng tiếp tục hôn hít nhau, đang trong lúc cao trào thì tiếng chuông điện thoại đến. Ninh Phong nhìn thấy là Kiều Lạc gọi đến thì liền tắt chuông điện thoại, nhanh chóng quay sang tiếp tục mây mưa với Hạ Vy.
Ở bên kia, Kiều Lạc không liên lạc được với Ninh Phong nên có chút hụt hẫng, ba bước vào phòng lo lắng hỏi....
- Có chuyện gì mà buồn vậy?
- Dạ....con....
Kiều Lạc ngập ngừng không biết nên nói thế nào, ba tiếp tục an ủi...
- Đừng suy nghĩ nhiều nữa, Ninh Phong có nói với ba mẹ hết rồi, nhà họ Mai kia gia thế không hề nhỏ chúng ta cũng không thể đụng phải! Nếu như con của con và Thiên Khôi ở đó thì sẽ tốt hơn, trước sau gì Thiên Khôi cũng sẽ biết hết mọi chuyện.
Nghe ba nói vậy, Kiều Lạc cũng im lặng. Lúc này mẹ bưng dĩa trái cây đi vào trong nói...
- Kiều Lạc, mẹ thấy Ninh Phong cũng là chàng trai tốt! Sao con không thử tìm hiểu cậu ta???
- Mẹ à, con và cậu ta chỉ là bạn bè thôi không phải là mối quan hệ đó!!
Nhìn thấy Kiều Lạc kích động như vậy nên ba mẹ không nói thêm gì nữa, Kiều Lạc ngồi đợi Ninh Phong gọi lại suốt cả buổi nhưng vẫn không nhận được phản hồi gì nên lòng có chút bất an.