Mở cửa bước vào trong, Hạ Vy tức giận nói....
- Ba chồng à, con trai yêu quý của ông đã biết hết mọi chuyện rồi!
Ông Mai đang họp online nghe vậy thì liếc mắt lườm cô, sau đó điềm tĩnh nói với những người khác...
- Tôi bận chút việc, mọi người tiếp tục công việc đi!
Chiếc laptop được gập xuống, ông Mai chống tay lên bàn trầm tư một lúc rồi nói....
- Vậy ý cô là gì?
- Tôi muốn trừ khử đứa bé kia!
Ông Mai nhìn thấy dã tâm của cô không hề nhỏ nên nói...
- Tôi sẽ đưa đứa bé đi nơi khác để tránh một thời gian, cô mau chóng hoàn thành nhiệm vụ của một người vợ đi!
Hạ Vy nghe vậy thì tức giận quay người rời khỏi đó, ông Mai nhìn ảnh đứa bé trên bàn trong lòng đầy tính toán.
Ở bệnh viện, ba mẹ Kiều Lạc nhận được tin liền đến để thăm con gái. Nhìn thấy đứa con gái yếu đuối gầy gò nằm trên giường cả hai không khỏi xót xa, Kiều Lạc nhìn thấy ba mẹ thì kích động không thôi, vì rất lâu rồi kể từ khi cô mang thai thì đã không còn gặp họ. Người mẹ ngồi xuống bên cạnh nói....
- Kiều Lạc à, ba mẹ biết hết mọi chuyện rồi! Con hãy theo ba mẹ ra nước ngoài sống một cuộc sống mới đi.
Kiều Lạc không tin vào những gì mình vừa nghe nên lắp bắp hỏi lại....
- Mẹ....mẹ nói vậy là có ý gì???
- Kiều Lạc à, nhà họ Mai rất giàu có chúng ta không nên dính dáng đến nữa! Nếu như con càng làm lớn chuyện thì liệu đứa bé có được an toàn ở đó hay không???
Người ba buồn bã lên tiếng an ủi, giọng nói có chút run rẩy như cầu xin cô. Nhìn thấy vẻ mặt ba mẹ rất bất lực khiến cho Kiều Lạc cũng không biết nên làm gì, lúc này Ninh Phong từ bên ngoài bước vào nhìn thấy cả ba người đều đang đau khổ nên cũng nhẹ nhàng khuyên nhủ....
- Kiều Lạc, nhà họ Mai đã bắt đầu động tay rồi! Cậu nên theo ba mẹ trở về đi, còn về việc đứa bé mình nhất định sẽ tìm Thiên Khôi để giải quyết.
Ba mẹ nhìn thấy Ninh Phong có vẻ thật lòng với con gái mình như vậy nên cũng nói....
- Phải đó Kiều Lạc, trước hết con nên theo ba mẹ rời khỏi nơi này, nếu không nhà họ Mai sẽ không để chúng ta yên đâu!!
Dưới sự thuyết phục từ ba mẹ và Ninh Phong, Kiều Lạc cũng gật đầu đồng ý. Rất nhanh cô cũng đã xuất viện, mẹ quay sang rối rít cảm ơn Ninh Phong khiến cho anh ngượng ngùng.
Ba nhanh chóng lái chiếc xe đậu gần đó, Kiều Lạc cũng đi đến để cảm ơn Ninh Phong....
- Cảm ơn nhé!
- Ừm, cậu cứ yên tâm! Nếu như có tin tốt mình sẽ gửi tin liền cho cậu.
Nghe vậy, cô mới yên tâm đi vào trong xe. Nhìn chiếc xe lăn bánh rời khỏi khiến trong lòng anh nổi lên cảm giác khó chịu, cảm giác yêu thầm một người thực sự rất khó nói, anh buồn bã đi đến bãi đậu xe rồi lái xe trở về nhà.
Ở sân bay, ba mẹ nhanh chóng đặt vé đi ngay trong đêm vì sợ cô sẽ đổi ý. Người mẹ cũng đi đến chỗ cô nghẹn ngào nói.....
- Kiều Lạc à, những lầm lỡ trong quá khứ hãy để cho nó qua đi, con vẫn còn trẻ vẫn còn khoẻ mà.....con vẫn có thể bắt đầu một cuộc sống mới.... một tình yêu mới....và một hạnh phúc mới.....
Kiều Lạc ấm ức ôm mẹ mà bật khóc, cô cũng quá mệt mỏi rồi cũng muốn dừng lại mọi chuyện, nhưng cũng không muốn phải mất đi đứa con như vậy. Bầu trời đêm yên tĩnh đầy sao, nỗi đau luôn bao vây cô khiến cho cô vô thức rơi nước mắt hận những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.