Lúc đầu, khi Phương Đông Kỳ thấy Vô Ưu nhận tiền, ông ta định sẽ điện ngay cho Phương Đông Dạ, để cho anh nhìn thấy sự thật, xem rốt cuộc anh đã yêu người phụ nữ như thế nào! Nhưng ông không ngờ Phương Đông Dạ lại ngang nhiên không nhận điện thoại của ông.
"Qua công ty tìm hắn, nếu như người phụ nữ đó vẫn chưa đi, nói không chừng trong cơn giận dữ Phương Đông Dạ sẽ chấp nhận đề nghị của chúng ta đó."
Ngay lúc Phương Đông Kỳ còn đang lo lắng không biết phải làm thế nào, thì câu nói của Tô Mỹ Hoa đã đánh trúng vào lòng hắn. Cho nên, hai người liền đi tới tập đoàn “Trụ” một lần nữa!
...
Thằng bé là ai vậy?
Sau khi Phương Đông Kỳ nhìn thấy Nhạc Diễm ở trong phòng, lúc này bởi vì giật mình mà hai mắt ông ta trợn trừng. Đối với bạn họ, Phương Đông Dạ cũng chẳng cần giữ đạo lý, chỉ vô tình nói:
"Tôi cho hai người năm phút, có chuyện gì thì nói mau đi!"
Phương Đông Dạ mở miệng ra đã nói vô tình như thế, quả thực khiến cho Phương Đông Kỳ rất bực bội. Cho dù thế nào, ông ta cũng là cha của cậu, sao cậu có thể vô lễ với ông như thế được! Phương Đông Kỳ đè xuống sự hiếu kỳ đối với Nhạc Diễm, nhìn Phương Đông Dạ lạnh lùng nói:
"Mẹ anh đã dạy anh nên dùng thái độ này để đối xử với cha anh sao?"
Phương Đông Dạ nghe ông ta nhắc đến từ mẹ, giọng nói không chỉ còn vô tình, mà thái độ cũng trở nên đông cứng:
"Còn 3 phút cuối cùng."
"Không phải! Đúng ra là còn 3 phút 46 giây. 45, 44. Ai da, nhưng mà lại qua mất rồi, dù sao thì cũng càng lúc càng ít!"
Nhạc Diễm vừa nhìn đã đoán ra hai người kia chính là người đã đưa tiền để đuổi mẹ cậu đi, bây giờ lại còn làm cho cha mất hứng, cho nên đương nhiên cậu bé sẽ nói chuyện không thèm khách khí rồi.
Nhạc Diễm đột ngột lên tiếng, thành công thu hút tầm mắt của mọi người. Phương Đông Kỳ và Tô Mỹ Hoa càng thêm nghi ngờ về thân phận của Nhạc Diễm. Tô Mỹ Hòa cố lấy dũng khi cười khoa trương hỏi:
"Cậu bé, cháu là con cái nhà nào hả? Tại sao lại ở trong đây? Sao không đi cùng với cha mẹ?"
Đối với sự tò mò của bà ta, Nhạc Diễm trả lời ám muội:
"Tôi nhỏ như thế này, đương nhiên phải đi cùng với cha mẹ rồi!"
"Cháu… thằng bé..."
Tô Mỹ Hoa nghe Nhạc Diễm trả lời như thế. Bà ta hết nhìn cậu bé, lại nhìn Phương Đông Dạ. Nhìn Phương Đông Dạ, rồi lại nhìn cậu bé!
Nhạc Diễm cười hồn nhiên, nói:
"Bà nội, bà muốn nói gì hả?"
Bà nội!
Nhạc Diễm xưng hô như vậy so với cách gọi là “bác gái” của Vô Ưu thì càng thâm sâu hơn. Mặt Tô Mỹ Hoa lập tức tái đi, nhưng bà ta cũng không thể phát tác ra ngoài, bởi vì bà ta được giáo dục, không được chấp nhặt chi li với trẻ con. Chỉ có điều, câu trả lời mập mờ của cậu bé...
Cháu nhỏ như thế này, đương nhiên phải đi cùng với cha mẹ rồi!
Thằng bé có ý gì? Chẳng lẽ………… Ánh mắt Tô Mỹ Hoa và Phương Đông Kỳ bắt đầu xoay chuyển trên người hai người. Ngược hẳn với sự khẩn trương của hai người kia, Nhạc Diễm lại rất thảnh thơi. Cậu bé nói thẳng:
"Sắp hết năm phút rồi nha."
"Có chuyện gì nói ngay đi, nếu không..."
Phương Đông Dạ không nể tình thẳng thừng đuổi khách. Phương Đông Kỳ không để ý đến câu nói của Phương Đông Dạ, nhìn Nhạc Diễm hỏi:
"Cháu tên gì?"
Mắt ông ta sáng như đuốc, có một loại khí phách của bậc vương giả. Nhạc Diễm trả lời rất đáng yêu:
"Tôi là Tiểu Diễm. Hình như mẹ đã mang thai tôi ở một nơi có tên là “Diễm”, nên đặt tên tôi như vậy."
...
Diễm!
Sao Bé Diễm biết được?
Trùng hợp là, vừa lúc Vô Ưu nghe lén lại nghe được những câu này. Trái tim cô không nhịn được nhảy dựng lên. Cô áp sát tai vào cửa, hy vọng có thể nghe thấy rõ ràng hơn. Cô biết, rất nhanh đáp án sẽ được phơi bày, ngay câu kế tiếp của bọn họ!
...
"Diễm? Phương Đông Dạ, rốt cuộc chuyện này là như thế nào hả? Thằng bé thật sự là con trai anh?"
Phương Đông Kỳ nghe thấy từ “Diễm” liền đoán ra ngay. Nhưng trong lòng ông ta không thể tiếp nhận được. Ông ta thật sự không ngờ chuyện lại sẽ thành ra như vậy. Tập đoàn ‘Bá nghiệp’ của ông ta do bị ảnh hưởng của khủng hoảng kinh tế toàn cầu mà có nguy cơ phá sản. Bây giờ, ông ta chỉ còn có hai con đường để cứu vãn, một chính là người con trai này, đồng ý bỏ vốn ra hỗ trợ ông ta vượt qua nguy cơ này. Nhưng dựa vào sự căm hận của con trai đối với ông ta, ông ta biết điều này là không thể nào. Con trai ông ta còn hận không thể làm cho ông ta phá sản thì có. Cho nên, ông ta chỉ còn con đường thứ hai để đi.
Liên hôn!
Bây giờ chỉ có cách liên hôn với tập đoàn “Thiên Hạ” mới có thể vượt qua được nguy cơ lần này. Hơn nữa, hôn sự giữa Tề Diệu Diệu và Phương Đông Dạ năm đó chính là do mẹ Phương Đông Dạ đưa ra. Vì vậy ông ta cho rằng, Phương Đông Dạ nhất định sẽ làm theo ý nguyện của mẹ, nên ông ta đã tới đây. Nhưng ông ta thật không ngờ, Phương Đông Dạ lại hoàn toàn không để ý đến lời đề nghị của ông. Ông ta vốn tưởng rằng, anh không tin lời ông nói, cho nên định để Bùi Linh chứng thực. Chỉ có điều, xem ra rõ ràng không phải như vậy rồi. Anh đã có người anh thích, hơn nữa, ngay cả con cũng đã có rồi.
Sao ông ta lại không biết chứ? Chuyện lớn như thế này, sao ông ta lại không biết được?
Nhìn ánh mắt phức tạp của Phương Đông Kỳ, Phương Đông Dạ nói:
"Thằng bé có phải con tôi hay không, chẳng liên quan gì đến ông. Còn nữa, chuyện liên hôn đừng bao giờ nhắc tới nữa, cũng đừng nói với tôi đó là ý của mẹ tôi. Chưa nói đến việc lúc đó chỉ là câu nói đùa, coi như là đó thật sự là ý của mẹ tôi, thì nếu bà ấy biết tôi đã có người thích, chắc chắn bà ấy sẽ không ép tôi lấy người con gái đó. Cho nên, xin mời hai người về cho!"
"Anh đã có người mình thích? Là ai? Là cái người tên Nhạc Vô Ưu kia sao? Cô ta có gì tốt hả? Chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ ham hư vinh!"
Nhất thời Phương Đông Kỳ trở nên kích động, ông ta không nhịn được bắt đầu “oang oang” đả kích Vô Ưu. Nhạc Diễm nghe thấy thế, không đợi Phương Đông Dạ kịp mở miệng đã lạnh lùng lên tiếng:
"Đã nói hết 5 phút rồi, xin mời hai vị đi ra ngoài."
Dễ dàng nhận ra vẻ bực dọc trên khuôn mặt Nhạc Diễm. Điều này làm cho Phương Đông Kỳ không nhịn được liên tưởng đến... Diễm - Phương Đông Dạ - Nhạc Vô Ưu. Nhạc Vô Ưu có liên quan đến Tiểu Diễm. Chẳng lẽ Tiểu Diễm là con trai của Nhạc Vô Ưu? Nghĩ vậy, Phương Đông Kỳ liền chấn động hoàn toàn, cũng đồng thời nhận ra mình đã thua rồi. Thế nhưng lại vẫn còn có người không nhận ra điều này...
Tô Mỹ Hoa nghe thấy câu nói vô lễ của Nhạc Diễm, liền quát to:
"Tên tiểu quỷ kia, sao mày lại vô giáo dục như thế hả? Cứ coi như mày là con trai của Phương Đông Dạ đi, thì thế nào hả? Không có sự cho phép của chúng tao, mày cũng đừng hòng bước chân vào nhà Phương Đông."
Nhạc Diễm nghe thấy những lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười rạng rỡ, nói:
"Thế nào hả? Có muốn lấy tiền đuổi tôi đi không? Vậy cũng đưa cho tôi một triệu đi, tôi đảm bảo sẽ không bước vào cửa nhà Phương Đông các người một bước, tranh đoạt tài sản với bọn họ. Đề nghị này không tồi chứ?"
Nhạc Diễm nói, vẻ mặt rất chờ đợi. Mặt Phương Đông Kỳ liền trở nên đen xì, rốt cuộc ông ta cũng hiểu rõ là đã xảy ra chuyện gì rồi, cũng hiểu được Phương Đông Dạ đã biết nội dung bọn họ định cáo trạng, thậm chí còn đoán ra, ý nghĩa từ “không bước vào cửa nhà Phương Đông” của Vô Ưu và Bé Diễm là gì. Nhưng Tô Mỹ Hoa rõ ràng không nghĩ được nhiều như thế, cho nên ngu ngốc nói:
"Cho mày một triệu, mày thật sự đảm bảo không bước vào nhà Phương Đông sao?"
Bà ta hỏi xong, còn ‘thông minh’ nói:
"Mày đừng có mà gạt tao, cho dù mày có đồng ý thì mẹ mày cũng không đồng ý đâu!"
Trong con mắt của Tô Mỹ Hoa, trên thế giới của cải có rất nhiều, chẳng cần bo bo giữ hết, mà chỉ cần có “người đàn ông vàng” là được.
Đối mặt với sự “thông minh” của bà ta, Nhạc Diễm cười nói:
"Mẹ tôi sao? Không phải mẹ tôi đã nhận của các người một triệu, cũng đã đáp ứng tuyệt đối sẽ không bước vào cửa nhà Phương Đông các người rồi sao?"
Nhạc Vô Ưu!
"Nhạc Vô Ưu là mẹ mày?"
Tô Mỹ Hoa tự hỏi một lúc, không nhịn được quát lên:
"Mày là con của Nhạc Vô Ưu và Phương Đông Dạ?"
Trước vẻ mặt kinh ngạc của bà ta, Nhạc Diễm cười nói:
"Đúng đó? Sao nào? Có vấn đề gì không?"
"Được, tao cho mày một triệu, mày..."
"Câm miệng!"
Tô Mỹ Hoa hoang mang định đưa luôn một triệu cho Nhạc Diễm, hy vọng cậu có thể biến mất, bởi vì, cậu bé và Vô Ưu còn ở lại còn khiến cho bà ta rất bất an, nhưng Phương Đông Kỳ không để cho bà ta nói hết câu. Bởi vì điều này đã quá mất mặt, xấu hổ rồi. Bọn họ tưởng rằng không cho người ta bước vào nhà Phương Đông đã là một cách chối bỏ rồi, nhưng người ta lại không hề nghĩ như vậy. Đừng nói là cho tiền người ta, mà cầu xin người ta cũng không rồi. Bây giờ e rằng bọn có có đưa tiền, mời người ta đi, thì người ta cũng phải suy xét đã.
"Lão gia!"
Tô Mỹ Hoa bất mãn nhìn về phía Phương Đông Kỳ. Phương Đông Kỳ lạnh lùng nói:
"Đi!"
Ông ta nói xong, quay người rời đi. Tô Mỹ Hoa mặc dù tức muốn chết, rất tức giận cùng bất bình, nhưng lại chẳng thể làm gì được, đành đi theo ông ta. Sau khi ra khỏi phòng, bà ta nhìn Phương Đông Kỳ khó hiểu hỏi:
"Lão gia, sao ông lại bỏ đi dễ dàng như vậy hả?"
Phương Đông Kỳ nhìn người đàn bà ngu ngốc này, lạnh lùng nói:
"Không dưng đưa cho người ta một triệu, lại còn bị mất hết mặt mũi, còn chưa đủ bẽ mặt sao hả? Như thế nào? Bà còn muốn đưa thêm cho người ta một triệu rồi tiếp tục đóng vai hề ở chỗ đó sao?"
"Lão gia, ý ông nói là, người phụ nữ đó đã đổi ý? Nhưng..."
Tô Mỹ Hoa vừa nói, vừa lấy tờ giấy cam kết của Vô Ưu từ trong túi ra, vội vàng nói:
"Nhưng, chúng ta còn có cái này mà!"
Phương Đông Kỳ cầm lấy tờ giấy cam kết, nhìn đến nội dung bên trong, liền “rọat roạt roạt” xé nát tờ giấy ra.
Tô Mỹ Hoa hét to:
"Lão gia! Ông làm gì vậy?"
Bà ta gào thét xong, liền bắt đầu đi nhặt nhạnh những mảnh vụn lại. Đây đâu phải là tờ giấy bình thường, dùng một triệu để mua đó.
Phương Đông Kỳ thấy Tô Mỹ Hoa đang nhặt từng mẩu giấy, lạnh lùng nói:
"Nhặt lên cũng vô ích ích thôi. Bọn họ sẽ không bước vào nhà Phương Đông, mà Phương Đông Dạ sẽ bước vào nhà họ!"
Đúng lúc này thang máy cũng vừa mở ra, ông ta nói xong giận dữ bước ra khỏi thang máy, đi về phía cổng chính của tập đoàn “Trụ”. Tô Mỹ Hoa sau khi hiểu rõ vấn đề, liền ném mấy mẩu giấy đi, vội vàng chạy đuổi theo.
Người vừa đi khỏi, Phương Đông Dạ liền vội vàng tới trước cửa phòng nghỉ, áp tai nghe ngóng. Điều khiến anh sợ hãi, lo lắng nhất là Vô Ưu đã nghe thấy. Sau khi nghe không thấy động tĩnh đặc biệt gì, anh nhìn Nhạc Diễm chỉ trích:
"Nếu bị mẹ con nghe thấy thì làm thế nào hả?"
Nhạc Diễm ung dung đáp:
"Mẹ nghe thấy chẳng phải càng tốt sao, ít nhất cha sẽ không phải lo lắng cách mở miệng như thế nào nữa."
Phương Đông Dạ nghe Nhạc Diễm nói thế, chân mày anh cau lại, nói:
"Cha không cần con giúp đỡ! Cha đã nói rồi, cha có thể giấu diếm mẹ con cả đời."
Cả đời!
Đối với từ này, Nhạc Diễm thờ ơ nói:
"Con cũng không cho rằng mẹ sẽ ngốc nghếch cả đời!"
Cậu bé nói xong, bắt đầu lật tài liệu trên bàn Phương Đông Dạ ra xem. Phương Đông Dạ thở dài bất đắc dĩ. Chuyện này làm anh thật khó xử, anh chưa bao giờ gặp phải tình huống khó như thế. Nhưng anh lại chẳng có biện pháp gì cả, anh thật sự rất sợ Vô Ưu sẽ biết chuyện.
..
Chết tiệt!
Phương Đông Dạ!
Ở bên trong, Vô Ưu nghe được rất rõ. Cô thật hận không thể lao ra cắn cho Phương Đông Dạ một cái. Sao anh ta có thể lừa gạt cô như thế được? Thật sự xem cô như kẻ ngốc sao? Cô nhất định phải tìm ra sự thật từ đầu đến cuối, quang minh chính đại, đến lúc đó, đưa hết chứng cứ ra trước mặt anh ta, để xem anh ta còn nói xạo như thế nào nữa!
Hừ!
Vô Ưu hung hăng trừng mắt với cánh cửa, sau đó cởi quần áo đi vào phòng tắm. Lần đầu tiên Vô Ưu không nghĩ sao nói vậy, mà bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ. Xem ra cô đã bắt đầu vận dụng nửa bán cầu điều khiển trí não của mình để đối phó với hai cái đại não thiên tài kia rồi. Không biết cô có thể được toại nguyện không đây!
...
Cốc cốc cốc…
"Vô Ưu, tắm xong chưa? Quần áo nè."
Y phục được đưa tới, Phương Đông Dạ nhận xong liền đem qua gõ của phòng Vô Ưu.
Lúc này Vô Ưu mới vừa vào tắm, cô gào lên:
"Chờ một lát."
Cô tắm vội vàng như đánh trận, sau đó quấn chiếc khăn tắm đi ra mở cửa. Khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Phương Đông Dạ, cô cười nói:
"Tắm xong rồi."
Phương Đông Dạ nhìn thấy bộ dáng ướt át của cô, những giọt nước đang đọng đầy trên tóc, trên cổ, trên bả vai cô, đột nhiên miệng anh trở nên khô khốc. Anh thật muốn dùng nước trên người cô để giải khát.
Quỷ háo sắc!
Vô Ưu nhìn thấy ánh mắt trần trụi của Phương Đông Dạ, mặt đỏ ửng lên, trái tim cũng nhảy điên cuồng. Cô không nhịn được lại nhớ đến cái đêm ở trên thuyền sau khi cô tỉnh lại, thân thể trần trụi bên cạnh Phương Đông Dạ. Cô cũng không nhịn được lại nghĩ đến cái đêm ở “Diễm” - như có như không, như một giấc mộng hư hư ảo ảo kia.
"Khụ khụ, ở đây còn có trẻ vị thành niên nha."
Nhạc Diễm ngồi trên ghế tổng giám đốc, nhìn thấy Vô Ưu tắm xong đi ra, khuôn mặt đỏ ửng hết sức mê người, lại nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc, bất động của cha, cậu bé vội vàng lên tiếng nhắc nhở hai người tiết chế lại. Cậu bé nói rất trong sáng chứ không giống một chút nào tên quỷ nhỏ háo sắc nhìn lén người khác.
"Nhạc Diễm!"
Vô Ưu nghe thấy giọng nói của Nhạc Diễm, thẹn quá hóa giận quát to, sau đó giống như thường ngày, cô không hề nghĩ ngợi, sau khi nhìn đông nhìn tây xong, liền giựt bộ quần áo trên tay Phương Đông Dạ ném về phía Nhạc Diễm. Rõ ràng Nhạc Diễm đã được “huấn luyện” rồi, nên đưa tay ra bắt ngay bộ quần áo, nói:
"Bộ đồ này nhìn không tệ, hẳn là rất đắt tiền đó nha!"
Vô Ưu mang đôi dép lê to đùng đi vào phòng làm việc. Phương Đông Dạ vội vàng bước nhanh tới cửa, khóa trái lại. Anh chỉ sợ chẳng may có người không gõ cửa đã phi vào, lại nhìn thấy bộ dáng này của Vô Ưu. Anh không sợ mọi người hiểu lầm, nhưng mà anh sợ mọi người sẽ nhìn thấy Vô Ưu như thế này. Đối với anh mà nói, Vô Ưu chính là tài sản của riêng anh, đừng nói là những người khác không thể nhìn, mà nghĩ cũng không được!
"Ai lau tóc cho mình nha?"
Sau khi Vô Ưu ngồi lên trên ghế salon, ra vẻ lơ đãng hỏi.
"Con không!"
Nhạc Diễm đã phải làm nhiệm vụ này vô số lần rồi. Cậu bé không muốn làm lại. Trong lòng Phương Đông Dạ thật muốn trả lời “anh”, nhưng lại không thể mở miệng nói ra. Trước mặt Nhạc Diễm thân mật quá cũng không tốt. Không ngờ Vô Ưu lại chủ động quay sang nhìn anh nói:
"Phương Đông Dạ, vậy em phải xin nhờ anh rồi
Cầu cũng không được!
Phương Đông Dạ vội vàng nói:
"Được. Chờ anh chút
Anh nói xong xoay người đi vào phòng tắm, cầm hai chiếc khăn lông khô đi ra. Anh đi tới phía sau lưng Vô Ưu, bắt đầu dịu dàng lau tóc cho cô!
Cơ thể phản ứng! Cơ thể phản ứng!
Vô Ưu vốn tưởng rằng sau khi biết chuyện Phương Đông Dạ đã lừa gạt mình, cô rất tức giận, vì vậy sẽ rất chán ghét anh, nhưng khi cô tắm rửa xong đi ra, thấy anh nhìn mình, thế nhưng cô lại có cảm giác, trong đầu còn không ngừng nghĩ bậy bạ. Cô biết cơ thể mình không bài xích Phương Đông Dạ, không những không chán ghét anh, mà lại có chút đợi chờ muốn anh ôm lấy mình.
Phản ứng của cơ thế khiến cô phải giật mình, cũng làm cô thật khó tin. Vì vậy vừa rồi cô không bảo thẳng Nhạc Diễm lau tóc cho cô, mà hỏi ai lau tóc cho cô. Nhạc Diễm lười đương nhiên sẽ không dễ dàng giúp cô lau tóc như vậy, cho nên, cô đương nhiên phải “xin” Phương Đông Dạ giúp rồi. Cô muốn mượn cách này để kiểm tra xem, cơ thể của mình có thật sự không bài xích anh không.
Học trưởng Hoắc Lãng rất hiểu cô, cho nên nhìn ra cô thích Phương Đông Dạ. Anh ấy cũng biết cô ngốc, không biết tình cảm của mình, cho nên mới bảo cô phải nghe theo trái tim mình, tự xem cảm giác của cơ thể. Vì vậy cô mới muốn thử xem, có phải cơ thể mình thật sự không bài xích anh hay không, xem có phải mình thật sự thích anh hay không.
...
"Xong rồi, em thay quần áo đi, cẩn thận bị lạnh."
Phương Đông Dạ lau khô tóc cho Vô Ưu xong, liền lấy một chiếc khăn lông khác khoác lên vai cô. Anh hy vọng chiếc khăn có thể hút hết những hạt nước long lanh trên vai cô, khiến anh đã muốn hút hết từ lâu rồi nhưng lại không dám lỗ mãng, làm theo khát vọng của bản thân. Không chỉ bởi vì còn có Nhạc Diễm ở đây, mà anh cũng sợ dọa đến cô.
Vô Ưu nghe thấy lời Phương Đông Dạ nói, cũng mới ý thức được, thì ra đã lâu như vậy rồi. Tóc cô cũng được lau khô, vậy mà cô lại không có một chút cảm giác bài xích nào. Làm sao bây giờ hả? Chẳng lẽ cô lại thích anh sao?
Phiền chết đi được!
Bởi vì trong lòng Vô Ưu có cảm giác phức tạp với Phương Đông Dạ, nên tâm trạng cô có chút bực bội. Cô đứng bật dậy, kết quả chiếc khăn tắm được quấn không chặt suýt nữa đã bị rơi xuống. Cũng may là Phương Đông Dạ nhanh tay nhanh mắt, kịp chặn chiếc khăn lại cho cô, mới khiến cảnh cô lộ hàng chưa tới một giây, chiếc khăn tắm đã được quấn lại trên người.
Ah!
"Không có chuyện gì."
Vô Ưu còn chưa kịp thét đến chói tai, thì câu nói an ủi của Phương Đông Dạ đã bật ra khỏi miệng rồi. Cô liếc nhìn Phương Đông Dạ nói:
"Cám ơn." Nói xong liền vơ đống quần áo trên bàn, chạy ù vào phòng nghỉ!
“Cạch!” Sau khi cửa được đóng, Vô Ưu đỏ mặt dựa vào cánh cửa. Vừa rồi cô bị làm sao vậy? Vừa nghĩ đến Phương Đông Dạ nhìn thấy mình trần truồng, mặt cô như bị bỏng chết đi được vậy. Vô Ưu áp sát tai vào trên cửa, muốn nghe động tĩnh bên ngoài, lại không ngờ nghe thấy giọng nói của Nhạc Diễm:
"Cha, con thấy mẹ thật sự đã thích cha rồi đó. Ha ha, chúc mừng, chúc mừng!"
Cha!
Chẳng lẽ bọn họ đã nhận nhau rồi sao? Nhưng, quan trọng là thằng bé lại nói mình thích Phương Đông Dạ. Chẳng lẽ ngay cả Bé Diễm cũng nhìn ra sao? Làm sao bây giờ? Mình thật sự thích Phương Đông Dạ rồi sao?
Quả táo, quả táo, quả quả quả quả quả quả...
Vịt lê, vịt lê, lê lê lê lê lê lê...
Hương chuối tiêu, Hương chuối tiêu, tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu ^
...
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên. Vô Ưu cầm điện thoại lên nhìn, là Tiểu Hạ. Nhất thời cô không biết phải nói thế nào cho phải. Cô không biết phải nói như thế nào với Tiểu Hạ, nhưng điện thoại vẫn đổ chuông không ngừng, cứ như không hề có ý dừng lại vậy. Cuối cùng Vô Ưu hít sâu một hơi, nhận điện thoại của Tiểu Hạ...