Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài - Chương 95: Vô Ưu thông minh (3)




"Tiểu Hạ, xin lỗi."



"Vô Ưu, xin lỗi."



Sau khi điện thoại được nối máy, hai người đều nói câu xin lỗi rất ăn ý. Vô Ưu sửng sốt, lập tức hỏi lại:



"Sao vậy? Tại sao lại xin lỗi tôi?"



Tiểu Hạ cũng định hỏi như thế, nhưng thấy Vô Ưu hỏi vậy liền mỉm cười nói:



"Vì tôi đi Las Vegas, không nhận được điện thọai của cô, nên tôi xin lỗi cô. Cô thì sao hả? Tại sao lại xin lỗi tôi?"



Người ta chẳng qua chỉ không điện thọai của cô thôi, mà đã vội vàng xin lỗi cô rồi. Chuyện kia quan trọng như thế, xem ra một câu xin lỗi sẽ chẳng giải quyết được gì.



"Vô Ưu, cô sao vậy? Đừng làm tôi sợ, mau nói cho tôi biết, đã có chuyện gì xảy ra hả?"



Tiểu Hạ thấy Vô Ưu không nói gì, không nhịn được lo lắng hỏi. Trước sự quan tâm của Tiểu Hạ, Vô Ưu càng áy náy không thôi. Cô thành thật nói:



"Tiểu Hạ, xin lỗi, tôi đã thích người cô thầm thích rồi. Xin lỗi, thật sự xin lỗi cô! Cô đừng giận tôi có được không? Tôi biết tôi đã sai, nhưng tôi thật sự thích anh ấy. Bây giờ tôi cũng không biết phải làm như thế nào nữa, không biết phải đối mặt với cô như thế nào cả. Hiện tại tôi không biết phải giải quyết mớ hỗn độn này như thế nào. Xin lỗi! Thật xin lỗi, cô tha thứ cho tôi có được không? ..."



Vô Ưu mở miệng ra đã nói xin lỗi, hơn nữa càng nói càng xin lỗi, giống như sẽ không có ý dừng lại vậy. Tiểu Hạ cau mày, bất giác nhìn về phía Thạch Thiên Kình trong phòng khách.



Thích người cô thầm thích?



Tiểu Hạ theo bản năng liền nghĩ ngay đến Thạch Thiên Kình. Điều này khiến cho cô thấy rất lạ lùng, chẳng lẽ cô đã thích Thạch Thiên Kình rồi sao? Cô bối rối lắc lắc đầu, làm cho chính mình tỉnh táo lại. Sau khi đã bình tĩnh, cô hỏi lại Vô Ưu:



"Vô Ưu, cô nói là Phương Đông Dạ sao?"



"Uh."



Mặc dù Tiểu Hạ đã khẳng định người Vô Ưu thích nhất định là Phương Đông Dạ. Nhưng cũng không hiểu tại sao, khi nghe Vô Ưu nói xong, chẳng những cô không thấy đau khổ, mà ngược lại còn cảm thấy có chút may mắn - may mắn vì người đó không phải là Thạch Thiên Kình. Cô thích Thạch Thiên Kình!



Tiểu Hạ giật mình khi phát hiện ra điểm này, nhưng, bây giờ cô cũng chẳng muốn suy nghĩ nhiều, cho nên cười nói với Vô Ưu:



"Vô Ưu, cô hiểu lầm rồi. Trước kia đúng là tôi thích tổng giám đốc, nhưng bây giờ tôi đã không còn thích anh ấy nữa rồi. Không phải, mà tôi đã không thích anh ấy từ lâu rồi."



"Hả? Thật thế sao?"



Vô Ưu không dám tin, hai mắt và miệng mở to. Tiểu Hạ vui vẻ cười nói:



"Vô Ưu, thật đó. Lần trước lúc gặp nhau ở trên thuyền, không phải tôi đã nói tổng giám đốc phải chăm sóc cho cô sao? Lúc đó tôi đã định nói lời chúc phúc với cô rồi, nhưng tôi vẫn chưa nói ra. Cô còn nhớ không?"



Không nhớ được rồi!



Cụ thể thì Vô Ưu thật không nhớ rõ, nhưng hình như cô ấy có nói như vậy. Ngay lập tức Vô Ưu liền cười híp mắt, nói:



"Ha ha, Tiểu Hạ. Vậy tôi yên tâm rồi. Cô không biết đâu, tôi nghĩ tôi có lỗi với cô, tôi ăn không vào, buổi tối đi ngủ cũng không ngon giấc, trong lòng tôi cực kỳ áy náy. Bây giờ nghe cô nói như thế, rút cuộc tôi cũng có thể yên tâm rồi. Ha ha..."



Tiểu Hạ nghe thấy tiếng cười của Vô Ưu, chúc phúc:



"Vô Ưu, cô là người tốt, là người rất rất rất tốt. Cho nên, nhất định cô với tổng giám đốc phải mãi mãi hạnh phúc bên nhau nha. Anh ấy rất yêu cô, nhất định sẽ đối xử tốt với cô, sẽ mang đến cho cô cuộc sống hạnh phúc nhất!"



Nhất định sẽ đối xử tốt với cô!!



Vô Ưu vừa nghe thấy lời này, tâm trạng vui sướng thoáng cái đã tan tành. Cô tố khổ với Tiểu Hạ:



"Tiểu Hạ, tôi nói cho cô biết nha. Hình như Phương Đông Dạ gạt tôi rất nhiều chuyện! Hơn nữa, anh ta có thể còn là cha của Bé Diễm."



"Vô Ưu, cô thật sự không biết cha Bé Diễm là ai sao?"



Mặc dù Tiểu Hạ cũng từng nghi ngờ. Thật sự rất khó có thể tin được, trên đời này lại còn có chuyện không tưởng như thế thế. Không ngờ Vô Ưu lại nói:



"Uh, hình như lúc ấy tôi uống rượu, nên không rõ được. Tôi chỉ biết là lúc đó tôi đang ở “Diễm”, còn chuyện khác đều không nhớ rõ."



Tiểu Hạ nói không chút do dự:



"Cho nên, cô mới đặt tên cho con mình là “Diễm” sao?"



Vô Ưu trả lời bằng cách gật đầu, cũng không nghĩ tới nói chuyện qua điện thọai thì Tiểu Hạ sẽ không thể nhìn thấy được. Nhưng Tiểu Hạ cũng hiểu cô đã thừa nhận rồi. Đối với người bạn ngốc nghếch này, Tiểu Hạ cũng không biết phải nói gì mới được, mặc dù cô cũng nghi ngờ Bé Diễm là con của Phương Đông Dạ, nhưng loại chuyện như thế này, làm sao có thể nói bừa được, cho nên, sau một hồi suy nghĩ cẩn thận, cô nói:





"Vô Ưu, cô nghe tôi, để bọn họ đi kiểm tra ADN đi. Chuyện như thế này, vẫn nên nhờ sự giúp đỡ của y học cho đảm bảo."



"Được."



Vô Ưu cũng đã nghĩ như vậy, bây giờ Tiểu Hạ lại nói thế, đúng là không hẹn mà nên, nhưng ngay sau đó cô lại hỏi:



"Tiểu Hạ, nếu thật như thế thì phải làm sao bây giờ? Tôi phải làm sao hả?"



Tiểu Hạ bị vấn đề này làm cho sững sờ, cô nói:



"Đến lúc đó hãy nói nha. Nếu như cô thích anh ấy, anh ấy cũng yêu cô, Bé Diễm lại là con của anh ấy, không phải là quá tốt sao? Cô còn lo lắng gì nữa hả?" Mời các bạn sang web Doc Truyen . o r g đọc nhé



Tiểu Hạ nói như vậy, Vô Ưu cũng đồng ý, nhưng trong lòng cứ thấy không thoải mái. Có thể nói, khi bị lừa trong lòng sẽ cảm thấy rất bứt rứt, khó chịu. Loại cảm giác này cô chỉ có thể tâm sự được với Tiểu Hạ - người bạn thân thiết của cô mà thôi.



"Tiểu Hạ, anh ta đã lừa gạt tôi như một con ngốc, chẳng lẽ tôi lại xem như không có chuyện gì xảy ra sao? Cô biết không, anh ta lạ còn định lừa gạt tôi cả đời cơ. Nếu như tôi không giáo huấn cho anh ta một trận, chẳng phải sau này anh ta sẽ càng không coi tôi ra gì sao? Cô thấy đúng không?"



Vô Ưu nói, mặc dù có chút tranh hơn thua ở đây, nhưng Tiểu Hạ nghe cũng thấy cô nói có lý, cho nên sau khi suy nghĩ một lúc, Tiểu Hạ nói:



"Cũng đúng! Nếu như cô cảm thấy không thoải mái, vậy hãy giáo huấn cho anh ấy một trận đi. Ví dụ như: cho anh ấy ăn một trận dấm chua này; hơi cám dỗ anh ấy một chút, nhưng không cho anh ấy chạm vào này; hoặc là lúc nóng lúc lạnh, vân vân… trêu chọc anh ấy một chút là được rồi. Nhớ kỹ, nếu như cô thích anh ấy, thì cũng chỉ nên trêu chọc anh ấy một chút thôi, đừng làm quá, nếu không sẽ làm hỏng bét, rồi ảnh hưởng đến tình cảm của hai người đó, cô hiểu chưa?"



"Uh, uh, đã hiểu, đã hiểu. Tôi biết phải làm như thế nào rồi. Tiểu Hạ, cô thật tốt nha. Haha. Tôi yêu cô chết mất."



Tiểu Hạ nói rất đơn giản, trong lòng Vô Ưu vốn đang buồn bực nghe xong liền thông suốt, hơn nữa còn cảm thấy thời tiết hôm nay thật đẹp, tâm trạng cô vô cùng tốt, giống như đứa trẻ bị lạc đường đã lâu, trong lúc tuyệt vọng đột nhiên tìm thấy đường ra vậy. Tiểu Hạ cảm nhận được tâm trạng Vô Ưu đã tốt lên, liền cười nói:



"Phải thật cẩn thận nha. Tổng giám đốc và Bé Diễm đều là những người cực kỳ thông minh đó."



Vô Ưu nói:



"Đúng vậy, trong mắt bọn họ tôi chỉ là tên ngốc. Lần này nhất định tôi sẽ cho bọn họ biết, đắc tội với tôi sẽ có kết cục như thế nào!"



"Ha ha, được, chúc cô may mắn!"



"Uh, được, cứ thế đi. Tôi kết hôn sẽ mời cô làm phù dâu!"



Hiện tại Vô Ưu đã quyết định gả cho Phương Đông Dạ rồi, nhưng sau khi nghe Tiểu Hạ mách bảo, cô biết trước đó phải nên giáo huấn anh một trận nho nhỏ đã.



Để cho anh ấy ăn dấm chua này; hơi cám dỗ anh ấy một chút, nhưng không cho anh ấy chạm vào; hoặc là lúc nóng lúc lạnh.



Những sáng kiến này của Tiểu Hạ đều không sai nha. Nhưng mà, điều đầu tiên bây giờ cô cần phải làm là thay quần áo đi ra ngoài đã. Sau đó rốt cuộc sẽ áp dụng theo cách nào thì phải tùy vào tình huống cụ thể vậy. Nghĩ vậy, trên mặt Vô Ưu xuất hiện nụ cười thật to. Cô thật không thể chờ đợi được, muốn nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc đó của Phương Đông Dạ! Lừa gạt cô hả, để xem sau này anh còn dám hay không!



"Wow, hôm nay ăn thật đã đời!"



Nhạc Diễm vô cùng thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng của mình. Phương Đông Dạ cười, nhìn vẻ mặt đau lòng như muốn chết của Vô Ưu, anh thật sự không hiểu sao cô đáng yêu như thế, mà cũng lại yêu tiền như thế chứ. Không có tiền thì tiết kiệm không nói làm gì, nhưng bây giờ cô có hẳn một triệu nha, cho ăn một bữa xả láng thôi, lại thành ra đau lòng đến như vậy! Đúng là không thể tin được.



Vô Ưu cảm nhận được ánh mắt Phương Đông Dạ đang nhìn chằm chằm mình. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh nói:



"Gì vậy? Anh nhìn gì? Ăn hết phần của anh đi, nếu còn thừa lại tí nào, lát nữa anh tự trả tiền phần của anh đó!"



"Ha ha, được, thật sự anh không thể ăn được nữa rồi. Lát nữa anh sẽ trả tiền phần của anh!"



Phương Đông Dạ thấy Vô Ưu thật sự đau lòng, cho nên rất hào phóng nhận thanh toán phần của mình, để cô được thanh toán bớt đi. Cuối cùng sắc mặc của Vô Ưu cũng ôn hòa hơn, nói:



"Cũng được."



Cô vừa nói, vừa ra sức cho thức ăn vào miệng, bỗng nhiên sắc mặt cô có chút khó coi. Sau lần đó ở trên thuyền cô không uống rượu nữa, nhưng bụng cô thỉnh thoảng cứ thấy khó chịu, xem ra có thời gian cô phải đi khám bác sĩ mới được.



"Vô Ưu, em sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"



Phương Đông Dạ thấy sắc mặc Vô Ưu trở nên khó coi, liền vội vàng hỏi han đầy quan tâm. Nhạc Diễm cũng cảm thấy không bình thường nên lo lắng hỏi:



"Mẹ, mẹ sao vậy?"



Vô Ưu lắc đầu, cười nói:



"Không sao, hình như mẹ ăn quá nhanh nên bụng khó chịu!" Vô Ưu nói xong, nhìn bọn họ cười ngờ nghệch.



Hai người kia thấy Vô Ưu cười cũng an tâm, nhưng bù lại Nhạc Diễm tuôn ra một câu:




"Ngốc nghếch! Có ai tranh phần của mẹ đâu, sao phải vội vàng như thế hả?"



Vô Ưu nghe xong những lời này, bực mình tát lên đầu cậu bé một cái, nói:



"Con còn dám nói không ai tranh phần của mẹ? Nếu như không phải con liên tục giành giật với mẹ, thì mẹ còn phải vội vàng như thế sao?"



Mọi người xung quanh nghe thấy tiếng tranh cãi quái lạ này, những ánh mắt tò mò đều đổ dồn về phía bọn họ. Phương Đông Dạ xấu hổ gật đầu chào hỏi mọi người, sau đó chờ mọi người không để ý đến bọn họ nữa, mới nói:



"Được rồi, đừng tranh cãi nữa. Vô Ưu, em cũng đừng tức giận mà, bữa hôm nay để anh thanh toán được không?"



"Được! Quyết định như vậy nha, không được đổi ý đó!"



Vô Ưu nói xong liền cúi đầu xuống, không thèm tranh cãi với Nhạc Diễm nữa mà tiếp tục ăn với vẻ mặt hết sức phấn khởi. Phương Đông Dạ nhìn thấy bộ dạng này của cô, tự nhiên có cảm giác nghi ngờ, không biết có phải mình đã bị cô gài bẫy không nữa!



...



"Bái bai, ngày mai đến đón em đúng giờ nha."



Đến cửa nhà Vô Ưu, Phương Đông Dạ vốn đã tưởng tượng ra một cảnh chia tay đầy lưu luyến, nhưng không ngờ Vô Ưu đã vội vàng đóng “bịch” cửa lại, khiến trong lòng anh rất khó chịu. Tóm lại, hôm nay anh cứ có cảm giác Vô Ưu có chỗ nào khác lạ ấy, nhưng anh lại không thể nói ra thành lời. Xem ra tối nay anh phải “giao lưu” với con trai mình một chút mới được.



Nhạc Diễm tắm rửa xong, thấy Vô Ưu đang ngồi lướt mạng internet trong thư phòng thì hỏi:



"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Vẫn chưa đi ngủ sao?"



Vô Ưu trả lời:



"Mẹ đi tắm rửa rồi ngủ ngay đây, con ngủ trước đi!"



Vô Ưu nói xong, nhìn Nhạc Diễm cười ngây ngốc. Nhạc Diễm nói:



"Sau này mẹ đừng cười như vậy, nhìn ghét, xấu chết đi được!"



Cậu bé nói xong thấy vẻ mặt vô cùng khó coi của Vô Ưu, thì vội vàng “thức thời” nói:



"Ha ha, con đi ngủ đây, đi ngủ đây!"



Rồi nhanh chân bỏ chạy. Lần này Vô Ưu không đuổi theo đánh cậu bé, bởi vì cô đã có chuyện quan trọng hơn phải làm.



Phương Đông Dạ Diễm.



Vô Ưu nhập mấy từ trên vào máy tính xong, sau đó như kỳ tích, trên máy tính xuất hiện vô số thông tin về vấn đề này. Cô đã xem đến n bài báo, sau đó lại nhìn thấy một người trong chương trình “Đêm sắc khôn cùng”, cuối cùng cũng tìm ra được một thông tin kinh người: Phương Đông Dạ chính là ông chủ của “Diễm”!!!



Phương Đông Dạ - Vô Ưu có chút nghiến răng nghiến lợi nhỡ kỹ tên anh. Cô nằm mơ cũng không thể ngờ, thì ra sự thật nó ở gần cô đến như vậy. Cô chỉ cần để tâm suy nghĩ một chút thôi, thì đã có thể nhanh chóng biết được chân tướng rồi. Đúng là, cô thật ngu ngốc, không biết động não mà.



Vô Ưu tự mắng chính mình ngu ngốc, cũng đồng thời càng tức giận Phương Đông Dạ hơn. Anh lại còn muốn giấu diếm cô cả đời? Anh thật sự cho rằng một chuyện dễ bị vạch trần như thế này, cô sẽ cứ mơ hồ mà không phát hiện ra, không nghi ngờ anh sao? Quá đáng! Nếu như cô dễ dàng bỏ qua cho anh thì đúng là không có khí chất gì nữa rồi!




Làm sao bây giờ? Phải có một biện pháp hành động cụ thể mới được!



Tìm đồng minh! Bé Diễm là do cô sinh ra, cậu bé chắc sẽ ở cùng phe với cô rồi! Vô Ưu nghĩ vậy, liền vội vàng tắt máy tính đi, sau đó đi về phía phòng Nhạc Diễm.



...



"Cha làm gì vậy? Không sợ bị mẹ bắt quả tang sao?"



Nhạc Diễm vừa mới vào phòng chưa được bao lâu thì thấy Phương Đông Dạ đi vào qua cánh cửa bí mật.



Trước câu giễu cợt của Nhạc Diễm, Phương Đông Dạ cũng chẳng có tâm trạng để so đo với cậu bé, bởi vì trong lòng anh quả thật rất bất an. Anh nhìn Nhạc Diễm hỏi:



"Bây giờ mẹ con đang làm gì hả? Cô ấy sẽ vào sao?"



Nhạc Diễm cũng cảm nhận được giọng nói Phương Đông Dạ thật sự đã rối tinh lên, cho nên khó hiểu hỏi:



"Cha sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"



Phương Đông Dạ lắc đầu nói:



"Không có chuyện gì, chỉ có điều không biết tại sao cha cứ cảm thấy có điểm gì đó không bình thường."




Trực giác Nhạc Diễm mách bảo đã có chuyện gì đó rất nghiêm trọng, nên cậu bé nhảy xuống giường nói:



"Đi, qua chỗ cha nói chuyện. Mẹ đang nghịch máy tính, lát nữa còn đi tắm nữa, sẽ không vào đây đâu."



Cậu bé nói xong, hai người cùng nhau đi qua cánh cửa bí mật đến phòng khách nhà Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ đi trước dẫn đầu, còn Nhạc Diễm đi sát theo sau.



Tủ vẫn chưa đẩy lại rồi?



Nhạc Diễm tự hỏi một lúc, nghĩ rằng cửa phòng mình đã được khóa, Vô Ưu sẽ không đi vào, cho nên gấp quá cũng chẳng đẩy chiếc tủ lại, mà chỉ đóng cửa thôi.



...



Cốc cốc cốc



Sau khi Vô Ưu gõ mấy cái lên cửa, vẫn không thấy Bé Diễm nói gì, cô mới đưa tay vặn cửa, nhưng không ngờ cửa đã bị khóa. Bé Diễm đã hình thành thói quen này từ bao giờ vậy? Hình như là từ sau khi ở Đài Nam ra đây, cậu bé thường luôn khóa trái cửa.



Có điều gì bí mật sao?



Vô Ưu không nhịn được nghĩ đến điều này. Bởi vì cô nhớ đến ánh mắt hoảng hốt lần trước của Nhạc Diễm! Có chuyện! Sau khi Vô Ưu phát hiện ra một vấn đề khác thường, lại càng phát hiện ra được nhiều chuyện bất thường hơn. Cô quyết định thật nhanh, không chút do dự quay trở lại phòng khách, đi tới lục lọi ngăn tủ. Cô lục lọi hết ngăn tủ này đến ngăn tủ khác, cuối cùng cũng tìm ra được chìa khóa phòng Nhạc Diễm.



Cạch!



Cửa phòng Nhạc Diễm được mở ra.



Cửa khóa trái nhưng trong phòng lại không có một ai. So với điều bất ngờ - trong phòng không có một ai – điều mà trước đây chưa từng xảy ra, việc bây giờ càng khiến Vô Ưu ngạc nhiên rồi! Không cần suy nghĩ cô cũng đã đoán được Nhạc Diễm đang ở phía sau cánh cửa. Hơn nữa, từ vị trí cũng phán đoán được, phía bên kia chính là phòng khách nhà Phương Đông Dạ!



Tìm đồng minh!



Vô Ưu nghĩ đến mục đích mình tìm cậu bé, suýt nữa đã bật cười. Lần này cô phải công nhận mình đúng là ngu ngốc thật sự. Người ta đã liên minh với nhau từ lâu rồi, thế nhưng cô lại suýt nữa đi tìm kẻ địch làm đồng minh. Đây không phải là tự chui đầu vào lưới sao?



Vô Ưu nghĩ thế, liền vội vàng ra khỏi phòng Nhạc Diễm, khóa trái cửa lại. Cô phải quay về tìm đối sách. diễn☾đàn☽lê☾quý☽đôn Một mình Phương Đông Dạ thôi cô đã sợ mình không phải là đối thủ rồi, nếu như thêm cả tên phản bội Nhạc Diễm nữa, không phải cô càng không thể thắng sao? Nghĩ vậy Vô Ưu cũng hiểu ra, không được! Cô Nhất định phải lôi kéo Bé Diễm về phe của mình.



...



"Cha, cha bảo con qua đây, không phải là đến xem cha trầm tư đó chứ?"



Từ lúc Nhạc Diễm ngồi xuống ghế salon cùng Phương Đông Dạ đến giờ, Phương Đông Dạ không nói một câu gì, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn cậu bé cũng không có, chẳng trách Nhạc Diễm lại than phiền như thế. Trước sự khiếu nại của Nhạc Diễm, Phương Đông Dạ thở dài nói:



"Bé Diễm, rút cuộc cha cứ cảm thấy mẹ con đã phát hiện ra điều gì rồi đó!"



Trước nỗi lòng của Phương Đông Dạ, Nhạc Diễm xì mũi coi thường. Cậu bé cười nói:



"Sẽ không đâu. Nếu như mẹ con thật sự đã phát hiện ra được chuyện gì đó, nhất định mẹ sẽ hỏi. Tính mẹ không giấu được chuyện gì ở trong lòng. Hơn nữa, cho dù mẹ không nói với cha, thì nhất định sẽ nói với con, nên không có chuyện gì đâu. Hơn nữa, con cũng không cảm thấy có chỗ nào quái lạ cả. Con thấy mẹ vẫn giống như trước à, vẫn ngốc nghếch như vậy!"



Vã mồ hôi! Đây là một thói quen đã thành hiển nhiên của Nhạc Diễm. Chuyện Vô Ưu ngốc nghếch đã được ăn sâu vào tận trong xương tủy của cậu bé rồi.



Phương Đông Dạ nghe Nhạc Diễm nói, cũng cảm thấy có lý, hơn nữa, mặc dù anh có cảm giác là lạ, nhưng quả thật cũng không biết rõ ràng là vấn đề ở đâu, cho nên buồn bực nói:



"Quên đi, có thể là do cha đã quá đa nghi."



Kính cong… kính cong… kính cong…



Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, điều này khiến Phương Đông Dạ cảm thấy rất kỳ quái. Cái nhà này của anh rất hiếm khi có người đến, ngoại trừ Vô Ưu đã tới một lần ra, người duy nhất đến thường xuyên - cũng là người khách duy nhất của anh chính là Nhạc Diễm. Chỉ có điều, buổi tối Nhạc Diễm đều đi qua cánh cửa bí mật, hơn nữa bây giờ cậu bé đang ở đây rồi, vậy là ai được? Bây giờ xem như nó đã trở thành vấn đề của Phương Đông Dạ rồi.



"Sẽ không phải là mẹ con đó chứ?"



Phương Đông Dạ hỏi có chút lo lắng. Mà Nhạc Diễm cũng cảm thấy có chút bất an, cho nên nói:



"Con đi xem sao."



Cậu bé nói xong, không đợi Phương Đông Dạ phản ứng lại đã mở cánh cửa bí mật trở về phòng mình. Phương Đông Dạ thấy hành động đột ngột của Nhạc Diễm, cũng vội vàng đi theo sau. Dù sao thì nếu như đã lộ, thì muốn trốn cũng không được...



Nhạc Diễm đi vào phòng, thấy cánh cửa vẫn khóa, quay đầu nhìn Phương Đông Dạ, nói:



"Ha ha, không có chuyện gì!"



Lúc này Phương Đông Dạ mới yên tâm quay trở lại nhà mình, sau đó buồn bực đi ra mở cửa!