Reng reng reng… Reng reng reng….
Có cướp!
Vô Ưu nghe thấy tiếng chuông báo động, vội vàng ngồi chồm hỗm xuống đất. Ô ô, sao cô lại xui xẻo như thế hả? Xem ra cô thật sự không có số hưởng thụ một triệu này rồi. Sau khi Vô Ưu ngồi xuống, đầu cũng không dám ngẩng lên, vội vàng đem tờ chi phiếu nhét vào trong giầy. Cô vốn định nhét vào trong nội y, nhưng lại sợ bị phát hiện, không biết làm gì hơn đành nhét vào trong giầy.
"Đừng sợ, cảnh sát sẽ tới ngay."
Người bảo vệ ngồi bên cạnh trấn an Vô Ưu. Vô Ưu nhìn anh ta đầy cảm kích. Sau đó tất cả mọi người đều ngoan ngoãn chờ hành động tiếp theo của “bọn cướp”!
...
"Bé Diễm, con chờ ở đây, cha đi xem một chút."
Lúc chạy tới cửa, Phương Đông Dạ chữ chặt bả vai Nhạc Diễm, ngăn cản không cho cậu bé vào trong. Nhạc Diễm cũng giống như Phương Đông Dạ rất lo lắng cho Vô Ưu, nhưng cậu cũng biết bây giờ ai đi vào cũng đều nguy hiểm, cho nên trong nhất thời không biết làm thế nào, chỉ biết giữ chặt cánh tay Phương Đông Dạ, chỉ sợ cha đi vào sẽ phải chết!
Hú hú hú…. hú hú hú….
"Xe cảnh sát!"
Nhạc Diễm vui mừng kêu lên, giống như đã thấy được tia hy vọng. Phương Đông Dạ rút cuộc cũng bình tĩnh lại, anh kéo Nhạc Diễm đến trước chiếc cửa kính của ngân hàng, nhìn trộm vào bên trong, trong lòng hy vọng không có Vô Ưu ở trong đó, nhưng lại bị thất vọng rồi. Anh vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Vô Ưu, bởi vì trong đám người đang nằm bò, chỉ có duy nhất một người đang đứng, chân tay luống cuống nhìn mọi người. Đó là cô nhân viên ở quầy số 3, còn Vô Ưu lại đang lo lắng ngồi chồm hỗm ở cạnh đó.
Có vấn đề!
Phương Đông Dạ nhìn quét qua một vòng tình hình bên trong ngân hàng, không biết là nên khóc hay cười. Làm gì có tên cướp nào hả?
"Cha, có vẻ như mẹ lại gây họa rồi!"
Sau khi Nhạc Diễm nhìn thấy tình hình bên trong liền nhìn về phía cha chứng thực. Phương Đông Dạ gật đầu nói:
"Xem ra là thế rồi."
...
"Băng cướp bên trong nghe đây, các anh đã bị bao vây, đề nghị các anh nhanh chóng ra đầu hàng, giao nộp vũ khí!"
Xe cảnh sát vừa dừng, chỉ một lúc sau khu vực bên ngoài ngân hàng đã có đầy nhân viên cảnh sát mang theo vũ đứng bao quanh. Di tản người dân cũng là một việc của cảnh sát, nhưng lại cực kỳ dễ dàng, bởi vì đây không phải là hiện trường vụ giết người - nơi có rất nhiều người xem. Mọi người đã đi xa hết, chỉ còn lại hai người duy nhất, đương nhiên chính là Phương Đông Dạ và Nhạc Diễm.
"Chào ngài, mời ngài dẫn con trai mau chóng tránh xa hiện trường, chỗ này rất nguy hiểm!"
Một người cảnh sát cầm khẩu súng chạy tới, định dẫn hai người rời đi. Phương Đông Dạ bế Nhạc Diễm lên, nhìn người cảnh sát cười ôn hòa nói:
"Chào anh cảnh sát, tôi có việc muốn gặp cấp trên của anh. Anh đưa tôi qua đó được không?"
"Được!"
Hiện trường vụ cướp lại có thể thấy được người bình tĩnh đến như vậy, trong nhất thời viên cảnh sát thật khó có thể thích ứng. Nhạc Diễm ru rú trong lòng Phương Đông Dạ, vùi mặt lên vai cha. Nếu như có thể, cậu bé thật sự muốn chạy đi xem náo nhiệt, mà không phải bị bẽ mặt như thế này.
...
"Tiếp tục kêu đầu hàng, cố gắng để cho bọn cướp đáp lại. Bọn chúng không trả lời, tình huống càng xấu hơn!"
Từ thái độ này cũng biết là cấp trên rồi. Viên cảnh sát dẫn Phương Đông Dạ đi, nhìn cấp trên đang điều hành nói:
"Thưa ngài, ngài đây có chuyện muốn gặp ngài."
Người cấp trên quay đầu nhìn Phương Đông Dạ hỏi:
"Ngài có chuyện gì sao?"
Phương Đông Dạ cười tự tin, nói:
"Tôi là Phương Đông Dạ - tổng giám đốc tập đoàn “Trụ”, chủ tòa nhà này."
Người cấp trên vốn không quá để ý đến Phương Đông Dạ, nhưng sau khi nghe anh nói xong, trên mặt liền lộ ra nụ cười nịnh nọt. Không phải là hắn thế tục, mà là không thể không thế tục. Tập đoàn “Trụ” được coi như là cha mẹ cho bọn hắn cơm áo. Nói đâu xa, đội xe cảnh sát mới mua này, cũng chính là từ tiền của tập đoàn “Trụ” mà ra.
"Tổng giám đốc Phương Đông, tôi là người chỉ huy trong cuộc hành động lần này, có thể giúp được gì cho ngài không?"
Trước sự ân cần của viên chỉ huy, Phương Đông Dạ gật đầu cười hài lòng:
"Là như thế này, tôi nghĩ rất có thể bên trong đang có hiểu lầm. Cho nên, tôi hy vọng không nên huy động quá nhiều cảnh sát, tôi với ngài vào trong xử lý là được rồi, ngài thấy thế nào?"
Phương Đông Dạ nói thật nhẹ nhàng, nhưng viên chỉ huy nghe xong lại trở nên ngẩn ngơ.
Hiểu lầm!
Cướp ngân hàng cũng có thể là hiểu lầm sao? Nhưng mà cũng có thể, mặc dù chuyện khôi hài như thế này cũng không nhiều, nhưng hàng năm cũng vẫn có vài vụ như thế xảy ra. Hơn nữa, tổng giám đốc của ‘Trụ’ vừa có tiền, vừa đẹp trai như thế còn dám đi, hắn ta có gì mà phải sợ chứ! Viên chỉ huy nghĩ thế liền thúc giục:
"Được, tôi với ngài đi xem một chút."
"Tất cả mọi người ở chỗ chờ lệnh, không được manh động!"
Viên chỉ huy dùng loa hạ lệnh xong, liền đi theo Phương Đông Dạ đang ôm con trai vào trong ngân hàng. Những người đang nằm úp trên mặt đất, không một ai dám ngẩng đầu lên nhìn, chỉ sợ mình sẽ là con chim đầu đàn bị bắn.
...
"Vô Ưu, em không sao chứ?"
Phương Đông Dạ đi theo viên chỉ huy đến quầy số 3, nói với Vô Ưu đang ngồi chồm hỗm trên đất. Vô Ưu nghe thấy giọng nói Phương Đông Dạ, vội vàng bật dậy, nhưng do ngồi xổm quá lâu, suýt nữa cô đã bị ngã sấp xuống đất, anh bảo vệ bên cạnh vội vàng đỡ cô lại.
Mọi người trong phòng sau khi nghe thấy có người nói chuyện, liền dũng cảm ngẩng đầu lên, nhìn không thấy bọn cướp đâu thì bực mình đứng dậy, sau đó bắt đầu nhao nhao bào luận, thì thầm với nhau.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Bọn cướp đâu rồi?"
"Không phải là cướp ngân hàng sao?"
...
Mọi người nhao nhao bàn luận. Viên chỉ huy nhìn vẻ mặt hốt hoảng của cô nhân viên quầy số 3, nghiêm nghị hỏi:
"Chuyện này là như thế nào hả?"
Trong nhất thời cô ta liền trở thành đối tượng để mọi người chỉ trích. Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô ta đầy bất mãn. Mà cô ta lại chỉ vào Vô Ưu nói:
"Tôi… tôi thấy cô ấy cầm súng, tưởng là đến cướp ngân hàng."
Súng!
Chỉ một chữ đã làm cho tất cả mọi người không nhịn được lui về phía sau từng bước, nhìn về phía Vô Ưu phòng bị.
Vô Ưu nói:
"Ai da, hiểu lầm rồi. Đây chẳng qua chỉ là một vật trang sức thôi! Tôi đến rút một triệu nên cầm đi cho can đảm. Không tin mọi người xem đi." Vô Ưu vừa nói, vừa lấy tờ chi phiếu trong giầy ra đưa cho mọi người xem.
Một triệu!
Sau khi mọi người nghe thấy từ này, hai tròng mắt cũng sáng rực lên, nhưng cũng đồng thời ý thức được, chẳng qua chỉ là hiểu lầm.
...
"Cảm ơn đã đưa chúng tôi về, cảm ơn, cảm ơn."
Vô Ưu ôm chặt cái vali, gật đầu cảm ơn bốn người cảnh sát đã đặc biệt hộ tống bọn họ trở về. Một viên cảnh sát cười nói:
"Việc nên làm, việc nên làm mà. Sau này nếu có chuyện tương tự, cứ nói với chúng tôi một tiếng là được rồi. Vả lại, một mình cô mang theo một số tiền lớn như thế, quả thật rất nguy hiểm."
"Vâng, cảm ơn, cảm ơn."
Vô Ưu lúc này ôm tiền, tiền là quan trọng nhất, chẳng có gì quan trọng bằng. Phương Đông Dạ thấy Vô Ưu lại cảm ơn một lần nữa, liền tiễn chân cảnh sát, cuối cùng trò khôi hài này cũng được kết thúc.
Rút cuộc Nhạc Diễm cũng thấy người đi hết, vội tụt xuống khỏi người cha, lẩm bẩm:
"Ngốc nghếch." Sau đó cậu bé đi thẳng đến chiếc ghế tổng giám đốc của Phương Đông Dạ, bò lên trên xoay một vòng hưởng thụ.
"Cha, cái ghế này của cha..."
Nhạc Diễm vì quá thả lỏng, buột miệng nói ra từ sai lầm chết người này.
Vô Ưu nghi ngờ hỏi:
"Bé Diễm, con vừa gọi là gì?"
Nhạc Diễm nói xong liền ý thức được sự sai lầm của mình. Cậu bé hận không thể cắn đứt luôn đầu lưỡi của mình. Cậu nhìn về phía Phương Đông Dạ cầu cứu.
Phương Đông Dạ cười giải thích:
"Là như thế này, hôm nay lúc anh qua đón Bé Diễm, nhân tiện đã nói luôn cho thằng bé nghe chuyện của chúng ta, cho nên bây giờ thằng bé mới gọi anh như vậy!"
Phương Đông Dạ lấp liếm giúp mình làm Nhạc Diễm vô cùng cảm kích. Cậu bé vội vàng hùa theo:
"Đúng vậy, chuyện là như thế. Chú Phương Đông nói đã cầu hôn với mẹ, và mẹ cũng đã đồng ý, cho nên bây giờ con đang tập gọi cho quen!"
"Là như vậy sao?"
Nhìn hai người kẻ xướng người hoạ, trong lòng Vô Ưu càng nghi ngờ. Cô cảm thấy hai người bọn họ quá thân thiết, hơn nữa ở cùng lại rất ăn ý với nhau. Lúc nói chuyện ánh mắt bọn họ trao đổi qua lại hơi quá tự nhiên rồi. Vô Ưu không biết điều này biểu đạt cho chuyện gì, nhưng trái tim mẫn cảm của cô lại lần nữa lập lại ba chữ: Không bình thường! Không bình thường!
"Mẹ, mẹ phát tài rồi mời bọn con ăn gì đây?"
"Đúng vậy, em sẽ không keo kiệt như thế chứ?"
Nhạc Diễm và Phương Đông Dạ phối hợp với nhau, muốn làm di dời sự chú ý của Vô Ưu đi. Vô Ưu mẫn cảm đã nhận ra có chuyện không bình thường rồi, lúc này lại càng chắc chắn là có vấn đề hơn. Nhìn khuôn mặt hai người giống hệt nhau, trong lòng Vô Ưu không nhịn được lại xuất hiện sự nghi ngờ kia.
"Được! Hai người muốn ăn gì nói thì được!"
Vô Ưu vừa nói, vừa lộ ra nụ cười rạng rỡ, nhưng trong lòng đối với hai người đang mắt qua mày lại, không thèm để ý đến sự tồn tại của mình, xem mình giống người kẻ ngốc kia, thì hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đừng để tôi tra ra được! Tôi mà tra ra được, nhất định tôi sẽ cho hai người đẹp mặt!
Vô Ưu nghĩ đến đây, cười nói:
"Phương Đông Dạ, cho em mượn phòng tắm trong phòng nghỉ của anh một lúc. Vừa rồi em sợ quá, toàn thân ra đầy mồ hôi rồi."
Vô Ưu vừa nói vừa cười xấu hổ đứng dậy. Nhạc Diễm vẫn như thường ngày, dùng ánh mắt coi thường liếc xéo Vô Ưu. Phương Đông Dạ nói:
"Được. Em đi đi, mua bộ đồ mới tắm rửa xong thay nha?"
"Uhm, bây giờ em có tiền rồi, đương nhiên phải mua chứ."
Vô Ưu cười nói. Phương Đông Dạ lắc đầu cười sủng nịnh:
"Được, anh biết phải làm như thế nào. Em vào tắm đi."
Vô Ưu gật đầu, mở cánh cửa trong phòng làm việc rất ít khi được mở ra.
Cạch!
Cánh cửa vừa đóng, nụ cười trên khuôn mặt Vô Ưu cũng tắt hẳn, thay vào đó là vẻ bực tức rõ ràng. Cô lấy điện thoại di động ra, sau đó bắt đầu gọi. Cô không phải gọi cho Tiểu Hạ, mà gọi cho Luky. Cô nhớ Luky đã từng nói, cô ấy đã nhờ người bạn làm xét nghiệm AND cho cô và Nhạc Khải. Cho nên, Vô Ưu nhờ Luky là được rồi.
...
Sáng sớm, Luky đưa bà nội ra ngoài hít thở không khí trong lành. Nhìn mặt trời từ từ nhô lên, trên mặt bà nội mang theo cười nhàn nhạt, ánh mắt lộ ra vẻ khát khao. Luky dừng xe lăn lại, ngồi xổm xuống cạnh bà nói:
"Bà nội, bà nhìn gì vậy? Có phải bà đang nhớ Vô Ưu và Nhạc Diễm không?"
"Hai người đó sẽ tốt thôi. Luky à, bà nội không còn sống được mấy ngày nữa, bà muốn nhờ cháu giúp bà một việc."
Bà nội cầm tay Luky, vuốt ve thương yêu. Đời này bà đã thỏa mãn rồi. Mặc dù bà có một người con đã làm cho trái tim bà hao tổn hơn nửa đời người, nhưng bà lại có mấy đứa cháu hiểu chuyện như vậy. Nói bà bất công hay thiên vị cũng được, dù thế nào thì bây giờ người bà thấy lo lắng nhất vẫn là Vô Ưu và Bé Diễm.
Luky ngồi xổm nắm lấy tay bà thủ thỉ:
"Bà nội, bà có gì cứ nói với cháu, cháu nhất định sẽ làm theo lời bà."
Bà nội nhìn hai mắt Luky đang ngấn lệ, cảm động nói:
"Đứa bé ngoan, bà nội muốn cháu ghi lại cho bà một đoạn băng, sau đó cách một khoảng thời gian cháu lại gửi về cho Vô Ưu nghe. Cháu thu giọng bà lại nhiều một chút, đến khi bà mất đi, bật cho con bé nghe, để con bé yên tâm."
"Bà nội! Hu hu, sức khỏe của bà bây giờ rất tốt, không có việc gì đâu. Thật đó."
Luky nghe thấy bà nội dặn dò chuyện hậu sự, bất lực gục lên đùi bà khóc. Bà nội cười vuốt vuốt bàn tay cô, nói:
"Tiểu Hoàn, cháu là một đứa bé ngoan, sau này cháu nhất định phải sống thật tốt, tìm được người đàn ông tốt, như thế bà mới an tâm được."
dingdingdingd-dingbaaanambabaabaabanooumba
wh - wha - whatsaoinaon - on
dingding
...
Đột nhiên chuông điện thoại của Luky vang lên. Luky lau khô nước mắt, nhận điện thoại nói:
"Hello..."
Đầu bên kia Vô Ưu vội vàng nói:
"Luky, là chị đây."
"Vô Ưu, sao chị lại gọi điện giờ này? Không phải bây giờ đang trong giờ làm sao!"
Luky nghe thấy là Vô Ưu thì rất vui mừng. Cô nhìn thấy ánh mắt hưng phấn của bà nội, liền nói:
"Chị chờ chút, bà nội đang ở đây."
Vô Ưu vốn đang nóng lòng muốn nhờ Luky giúp đỡ, sau khi nghe thấy chữ “bà nội”, mừng rỡ vội vàng nói:
"Bà nội, mau cho chị nói chuyện với bà nội, chị muốn nói chuyện với bà nội."
Tay bà nội vốn đang bình thường, sau khi nghe thấy tiếng kinh hô của Vô Ưu, kích động run rẩy không ngừng. Bà nhận điện thoại nói:
"Tiểu Ưu hả, bà nội đây, cháu sống tốt không?"
"Bà nội, cháu rất nhớ bà. Ô ô..."
Vô Ưu nghe thấy giọng của bà, không nhịn được bật khóc. Cô chưa bao giờ ở xa bà đến như thế này, mặc dù hồi bà ở Đài Nam, cô cũng không ở cùng với bà, nhưng khi gọi điện cho bà cô không hề khóc. Bây giờ cách nhau cả Thái Bình Dương, khiến cô không nhịn được muốn khóc. Bà nội nghe thấy Vô Ưu khóc cũng xúc động chảy nước mắt.
Có thể nói Vô Ưu do một tay bà nuôi lớn. Cô gần như là sinh mệnh của bà. Trước lúc chết cũng không được trông thấy cô, sao bà có thể không đau khổ được đây? Bà lão nói qua điện thoại:
"Đừng khóc, bà nội không thích cháu khóc."
Vô Ưu lập tức lau khô nước mắt, nói:
"Vâng, cháu không khóc, không khóc. Bà nội, bà kể cho cháu nghe, mấy ngày nay bà đã đi những nơi nào rồi?"
"Bà hả, bà đi được rất nhiều nơi..."
Cứ như vậy, Vô Ưu hàn huyên với bà, tạm thời quên đi chuyện chính sự.
...
"Mẹ đang gọi điện cho bà bà nha. Xem ra chúng ta lo thừa rồi!"
Nhạc Diễm sau khi nghe lén ở cánh cửa, đi ra nói với Phương Đông Dạ. Cậu bé nói xong, lại quay trở về ngồi trên chiếc ghế của tổng giám đốc, còn bổ sung thêm:
"Con đã nói mà, cha quá đa nghi rồi. Mẹ ngốc như thế, sao có thể phát hiện ra được!"
Thì ra vừa rồi Phương Đông Dạ cảm thấy Vô Ưu hơi khác thường, cho nên bảo Nhạc Diễm đi nghe lén.
Phương Đông Dạ nghe Nhạc Diễm nói thế, thở phào nhẹ nhõm, nói:
"Vậy là tốt rồi. Cha còn tưởng mẹ con đã bắt đầu nghi ngờ."
Thấy bộ dạng sợ sệt này của Phương Đông Dạ, Nhạc Diễm nói:
"Con thấy, hay là cha cứ nói thật với mẹ đi. Bây giờ mẹ không còn bài xích chuyện kết hôn, hơn nữa mẹ lại thích cha, giờ đúng là cơ hội tốt ngàn năm có một đó!"
Đúng vậy! Đúng là một cơ hội tốt, nhưng Phương Đông Dạ vẫn chỉ có thể lắc đầu nói:
"Không được, nếu cô ấy biết cha đã lừa dối cô ấy lâu như vậy, cô ấy nhất định sẽ rất tức giận. Cho nên, hay là vẫn chờ thêm một chút thời gian nữa đi."
"Chờ tới khi nào? Chờ đến khi mẹ phát hiện ra sao?"
Nhạc Diễm lơ đễnh nói. Phương Đông Dạ trả lời nghiêm túc:
"Nếu như có thể, cha định sẽ giấu mẹ con cả đời."
Câu này rất khó tin rồi! Chỉ vì sợ Vô Ưu tức giận, mà định giấu diếm cô cả đời? Nhạc Diễm không dám tin nói với Phương Đông Dạ:
"Điều này quá khoa trương rồi?"
Cậu thật sự không hiểu. Cha trời không sợ, đất không sợ, thế nhưng lại không có đủ dũng khí để “đối mặt với sự thật”.
Phương Đông Dạ đương nhiên biết người khác không thể hiểu được. Anh không có đủ dũng khí để nói thật với cô, bởi vì anh đã từng hứa với cô, sẽ không nói dối cô nữa. Anh không dám tưởng tượng ra, nếu như Vô Ưu biết được sự thật thì hậu quả sẽ thê thảm đến mức nào. Cho nên, thay vì nói ra sự thật, anh thà quên đi. Để sau khi bọn họ kết hôn rồi, Bé Diễm đương nhiên là con của anh, chỉ cần anh dùng trái tim của mình để đối xử, so với việc nói thật với Vô Ưu, cũng chẳng có gì khác biệt.
Hội chứng đà điểu! (*)
(*) Khi gặp phải sự cố, phiền phức, rắc rối mà bản thân không biết phải giải quyết thế nào nữa thì mặc kệ, coi như không có gì bất thường đáng lo lắng cả. Giống như bản năng tự vệ của loài đà điểu, luôn chạy trốn nguy hiểm, khi trốn không nổi nữa thì nó sẽ dứt khoát... rúc đầu vào cát, giả vờ như mình không nhìn thấy gì cả.
Nhạc Diễm nhìn Phương Đông Dạ hết sức lao lực, sau đó bắt đầu trăn trở thì hy vọng thời gian có thể trôi qua thật nhanh. Đột nhiên lúc này truyền đến tiếng gõ cửa.
"Mời vào!"
Phương Đông Dạ tưởng là người mang quần áo đến cho Vô Ưu, lại không ngờ là Phương Đông Kỳ - cha anh, còn có cả mẹ hai Tô Mỹ Hoa đi cùng. Sau khi Phương Đông Dạ nhìn thấy là bọn họ, vẻ mặt anh bất an nhìn về phía cánh cửa phòng nghỉ, chỉ sợ lúc này Vô Ưu đi ra. Sau đó anh lại nhìn về phía Nhạc Diễm. Nhạc Diễm hiểu ý nói:
"Yên tâm, không có chuyện gì đâu."
Ý của Nhạc Diễm là, Vô Ưu nói chuyện điện thoại xong, sẽ đi tắm, cho nên trong khoảng thời gian ngắn sẽ chưa thể ra. Phương Đông Dạ hiểu rõ, nhưng trong lòng cứ tràn ngập bất an, vì vậy anh nắm bắt thời gian nói:
"Tôi cho hai người năm phút, có chuyện gì nói đi!"
...
Vô Ưu cùng với bà hàn huyên một hồi, bà lão quá mức hưng phấn, kích động nên cơ thể không chịu nổi, trên mặt chảy đầy mồ hôi. Luky thấy thế nhận lại điện thoại nói:
"Vô Ưu à, em và bà phải vào ăn sáng rồi. Hôm nào sẽ nói chuyện sau! Chị còn có chuyện gì nữa không?"
"Oh, suýt nữa chị quên mất. Em nói là có bạn kiểm tra được AND đúng không?"
"Đúng vậy! Chị cần giúp gì sao?"
Luky vừa cố gắng ổn định lại mình để không làm cho Vô Ưu nghi ngờ, vừa lo lắng nhìn về phía bà nội. Bà nội nhìn cô lắc đầu cười yếu ớt, ý bảo bà không có chuyện gì. Mà Vô Ưu cái gì cũng không biết, lại nói:
"Chị có một người bạn nhờ làm xét nghiệm ADN. Em có thể giúp chị được không?"
"Được. Lát nữa em sẽ gửi địa chỉ cho chị. Chị gửi cho em mẫu thể dịch của hai người là được rồi."
Nghe Luky nói, Vô Ưu ngượng ngùng hỏi lại:
"Thể dịch? Là nước bọt hay là máu?"
Luky thật sự rất lo lắng cho bà nội, cho nên trả lời ngắn gọn:
"Chị học theo cách của em, lấy hai cái ly hai người vẫn thường dùng là được. Mẹ em đang giục vào ăn rồi. Bái bai!"
Luky nói xong, vội vàng cúp điện thoại. Cô vừa đẩy xe bà vào trong, vừa hô to:
"Cha, bà nội thấy khó chịu..."
...
Cái ly, đơn giản!
Vô Ưu nghĩ thế, lộ ra nụ cười thoải mái. Sau khi cô cất điện thoại xong, định cởi quần áo đi tắm.
Không biết bọn họ đang nói gì nhỉ?
Nghĩ vậy, Vô Ưu liền ngừng động tác cởi quần áo lại, lấy tai áp sáp vào cánh cửa.