Chuyện này không cân Từ Ngọc Tuyên chạy tới chạy lui nhưng có vẻ như cậu bé rất thích thú.
Chỉ cần cậu bé không quậy phá thêm phiền, hầu như Ôn Diệp đều chiều ý cậu bé.
Cậu nhóc Từ Ngọc Tuyên này, bây giờ ngoại trừ đôi chân ngắn nên chạy hơi chậm một chút ra thì mọi chuyện đều làm được cả.
Ôn Diệp "sai vặt" rất hài lòng, coi cậu bé như là như là một bé tiên ốc.
Từ Ngọc Tuyên cầm cái muỗng dài quay người chạy về chỗ nàng, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy người đứng ngoài cửa, há miệng gọi: "Phụ thân!"
Ôn Diệp nghe vậy quay đầu lại, sau đó cố tình cười cợt nói một câu: "Tiên ốc lớn đã về à?"
Từ Nguyệt Gia: "..."
Từ Ngọc Tuyên khó hiểu: "Phụ thân cũng là tiên ốc ạ?"
Ôn Diệp quay đầu nhìn cậu bé, nói: "Đúng vậy."
Từ Ngọc Tuyên lại hỏi: "Vậy phụ thân cũng phải lấy muỗng cho nương sao?"
Ôn Diệp nghiêm túc nói nhăng nói cuội: "Có một mình con là được rồi, phụ thân con phụ trách những việc khác."
Ánh mắt Từ Nguyệt Gia nhìn nàng thoáng dao động.
Ôn Diệp quay đầu lại, chỉ cái ghế gần mình, nói: "Lang quân ngồi đi."
Từ Nguyệt Gia ngồi xuống, sau khi nhìn thoáng qua cối thuốc trong tay nàng thì hỏi: "Nàng đang làm cái gì vậy?”
Ôn Diệp trả lời: "Chàng đoán xem."
Từ Ngọc Tuyên cũng học theo, nói: "Phu thân đoán đi."
Từ Nguyệt Gia ngửi mùi thuốc thanh mát tỏa ra trong cối thuốc, hình như có hơi quen.
Hắn im lặng cố nhớ lại một chút, cuối cùng nhớ ra, nói: ""Đắp mặt?"
Ôn Diệp đáp lời: "Không khác mấy."
Bé tiên ốc bên cạnh lại nói thêm lần nữa: "Nương còn cần cái gì để Tuyên Nhi đi lấy."
Có vẻ như Từ Ngọc Tuyên thích "trò chơi" này, Ôn Diệp thuận miệng nói: "Nương đói bụng, muốn ăn bánh táo."
Đôi mắt Từ Ngọc Tuyên sáng lên, cậu bé cũng muốn ăn.
Vì thế lúc này Từ Ngọc Tuyên càng tích cực hơn, quay người chạy ra khỏi phòng.
Dáng vẻ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, nhắm thẳng mục tiêu, chạy xuống phòng bếp nhỏ.
Không cần Ôn Diệp nhắc nhở, Nhẫn Đông thường ngày chăm sóc Từ Ngọc Tuyên cũng nhanh chóng đi theo cậu bé.
Sau khi Từ Ngọc Tuyên đi rồi, Ôn Diệp thấy Từ Nguyệt Gia nhìn chằm chằm vào mình, thì cất tiếng hỏi: "Lang quân có việc gì sao?”
Lúc này Từ Nguyệt Gia mới nhớ ra chuyện Từ Quốc Công nhờ mình giúp đỡ, vì thế "ừm" một tiếng. Ôn Diệp: "Có chuyện gì thế?"
Từ Nguyệt Gia thẳng thắn thuật lại: "Hôm nay sau khi hạ triều, huynh trưởng đến tìm ta, hy vọng ta giúp huynh ấy thám thính năm nay nàng tặng quà sinh nhật gì cho Đại tẩu."
Ôn Diệp ngừng tay lại, hỏi: "Vậy lang quân có hỏi đại ca chuẩn bị tặng cái gì không?"
Từ Nguyệt Gia gật đầu: "Có hỏi."
Ôn Diệp lập tức hỏi lại ngay: "Là cái gì?"
Từ Nguyệt Gia dừng một chút, không trả lời nàng ngay.
Ôn Diệp thấy phản ứng của hắn thì đã biết ngay chắc chắn là Từ Quốc Công dặn dò hắn không được nói với nàng rồi.
Nhưng nàng vẫn hỏi thêm một câu: "Không thể nói cho ta sao?"
Từ Nguyệt Gia lại nói: "Nàng nói trước đi."
Ôn Diệp lắc đầu: "Vậy không được."
Từ Nguyệt Gia im lặng một lúc rồi nói: "Vậy ta cũng không nói."
Ôn Diệp nghe thế thì hơi nhướng mày: "Lang quân sẽ nói thôi."
Từ Nguyệt Gia: "... Ta là người giữ chữ tín."
Nhưng khi màn đêm buông xuống, bên trong phòng thấp thoáng cảnh xuân triền miên hết lần này đến lân khác.
Hôm sau, Từ Quốc Công đã đặc biệt đi đến trước cửa thư phòng ở tiên viện chờ đợi, vừa thấy bóng dáng của Từ Nguyệt Gia đã nóng lòng đi lên dò hỏi: "Đã thăm dò được chưa?"
Câu trả lời của Từ Nguyệt Gia làm Từ Quốc Công rất thất vọng: "Chưa."
Có điều Từ Quốc Công vẫn không từ bỏ, y tiếp tục nói: "Vậy đệ thử lại đi."
Từ Nguyệt Gia không từ chối cũng không đồng ý, mà hỏi ngược lại: "Huynh trưởng không có lòng tin vào quà sinh nhật mà bản thân tự chuẩn bị sao?"
Từ Quốc Công nghe vậy thì lập tức phản bác: "Ai nói vậy chứ! Món ta học chính là bánh cuộn kim ngân mà Đại tẩu đệ thích ăn nhất."
Đã hỏi được thứ mình cần, Từ Nguyệt Gia mới cho Từ Quốc Công một câu trả lời chuẩn xác: "Đêm mai ta sẽ hỏi lại giúp huynh."
Từ Quốc Công vẫn chưa phát hiện ra điều lạ trong lời nói của hắn, vì thế vẫn trông mong mà nói: "Được, được!"