Năm nay có Ôn Diệp chuẩn bị sẵn đa dạng các món tẩm bổ, còn cả những câu chuyện hài mà không biết nàng vơ vét từ đâu.
Nên tuy Lục Thị có bận thì sức khỏe và tinh thân vẫn không cảm thấy quá mệt mỏi nặng nề như trước kia.
Mỗi khi xã giao xong, thứ đọng lại trong nàng ấy không chỉ có mệt mà còn là một chút trông chờ "không biết đêm nay đệ muội sẽ mang đến bất ngờ nào nữa".
Chớp mắt đã đến mười sáu tháng giêng.
Những ngày bận rộn nhất đã trôi qua, hôm nay Lục Thị ăn món bồi bổ cuối cùng, không biết có phải là do bồi bổ quá mức hay không mà Lục Thị phát hiện gần đây khi nàng ấy mặc y phục thì phần eo hơi chật một chút.
Triều đại Đại Tấn có phong tục mười sáu tháng giêng khai triều, Từ Quốc Công và Từ Nguyệt Gia đều đi thượng triều.
Mà sau giờ ngọ ngày hôm qua Từ Cảnh Dung và con thứ của cô mẫu đã cùng quay trở về học viện.
Mà mới mùng sáu Thân Đình Hiên đã dọn ve căn nhà mà Đại cô mẫu đã mua trong đợt về Thịnh Kinh năm trước.
Cho nên trên bàn cơm hôm nay chỉ có bốn người.
Lục Thị liếc mắt nhìn tiểu nhi tử đang vùi đầu ăn canh, giọng điệu pha chút mới lạ: "Trước giờ chưa từng thấy con thích ăn canh đắng như vậy."
Từ Cảnh Lâm ngẩng đầu nói: "Canh này khi ăn có chút vị thịt."
Lục Thị nghe vậy thì cúi đầu nếm thử, đúng là thế thật.
Nàng ấy nhìn về phía Ôn Diệp nói: "Hay là thực đơn gia yến lần tới giao cho muội nhé?"
Ôn Diệp vội lắc đầu từ chối: "Tẩu tẩu à, chuyện này phải để người có chuyên môn làm, chút trò mèo của ta sao có thể gồng gánh nổi trọng trách tổ chức tiệc cơ chứ”"
"Với lại những món bồi bổ này đều là do ta đặt làm để tẩu tẩu bồi bổ sức khỏe, tẩu tẩu nỡ lòng để chúng nó đi "phục vụ” người ngoài sao?”
Lục Thị cảm thấy cạn lời: "Muội đó muội đó, càng ngày càng nói chuyện không có chút phép tắc nào."
"Không đứng đắn." Giọng điệu pha theo chút dung túng.
Tuy rằng Lục Thị trách mắng như vậy nhưng cuối cùng vẫn không nhắc đến chuyện thực đơn gia yến.
*
Bên kia, sau khi hạ triều, Từ Quốc Công không hồi phủ ngay mà đặc biệt đứng ở ngoài cung chờ Từ Nguyệt Gia.
Từ Nguyệt Gia đi ra khỏi cung, nhìn thấy Từ Quốc Công còn chưa về, đi lên chào hỏi: "Huynh trưởng."
Từ Quốc Công nói: "Mau lên kiệu đi."
Sau khi Từ Nguyệt Gia vào thùng xe, Từ Quốc Công đã nóng lòng nói: "Huynh trưởng muốn nhờ đệ giúp đỡ một chút." "Giúp chuyện gì?”
"Chẳng phải sinh nhật Đại tẩu của đệ sắp tới rồi sao." Từ Quốc Công hơi lúng túng, nói: "Sau khi đệ về có thể thay mặt huynh trưởng nói bóng nói gió hỏi đệ muội xem năm nay nàng sẽ chuẩn bị cái gì mừng sinh nhật tẩu tẩu đệ không?”
Từ Nguyệt Gia nghe xong thì không lập tức đồng ý ngay.
Hắn hỏi: "Năm nay huynh trưởng chuẩn bị cái gì?"
Từ Quốc Công nói cho hắn nghe suy nghĩ và ý định của mình: "Ta muốn đích thân làm điểm tâm cho Đại tẩu của đệ."
Gần đây y đã bắt đầu học, nhưng mà tiến độ có hơi chậm.
Còn ve chuyện Từ Nguyệt Gia có để lộ bí mật hay không thì Từ Quốc Công không lo lắng quá, hắn không phải người như vậy.
Từ Nguyệt Gia gật đầu: "Đệ đã biết rồi."
Từ Quốc Công cho rằng hắn đã đồng ý rồi cho nên phấn khởi nói: "Quả nhiên là Nhị đệ tốt của ta."
Gần đây Ôn Diệp cũng giống như Từ Quốc Công, cũng đang chuẩn bị lễ mừng sinh nhật cho Lục Thị.
Cao đắp mặt lần trước cân nhắc có hiệu quả không tệ, Ôn Diệp định làm hai lọ bản cải tiến phù hợp với Lục Thị hơn, ngoại trừ cao đắp mặt nạ ra nàng còn chuẩn bị cao dưỡng tóc và cao dưỡng da.
Lúc Từ Nguyệt Gia trở lại Tây viện thì Ôn Diệp đang chỉ huy Từ Ngọc Tuyên nói: "Bé tiên ốc, đi lấy cái muỗng lại đây cho nương đi."
Từ Ngọc Tuyên vừa nghe nàng nói đã lập tức chạy đến cái bàn nhỏ bày đầy chai lọ bình vại muỗng.
Cậu bé khom bụng nhỏ nhìn đống muỗng to nhỏ không đồng đều, quay đầu hỏi: "Nương ơi, nương cần cái dài ơi là dài hay ngắn ngủn ạ?"
Ôn Diệp ngồi bên cạnh bàn, cúi đầu đảo cái gì đó trong cối thuốc, nói: "Dài một chút."