Chờ thêm một ngày, Từ Quốc Công lại đi tìm Từ Nguyệt Gia hỏi: "Hôm qua đã thám thính ra chưa?"
Từ Nguyệt Gia mới vừa bị "đuổi ra" khỏi Tây viện mím môi nói: "Bị phát hiện rồi."
Ngoài miệng thì Từ Quốc Công thở dài: "Ôi chao..."
Nhưng trong lòng mắng thầm: Chỉ được mỗi cái mã ngoài.
Để Từ Quốc Công cất lời trước, sau đó Từ Nguyệt Gia lại nói thêm lần nữa: "Huynh trưởng đừng vội, chờ hai ngày nữa ta lại hỏi thử giúp huynh."
Từ Quốc Công đã hơi nghỉ ngờ: "Nhị đệ, rốt cuộc lúc trước đệ có thử không đấy?"
Từ Nguyệt Gia: "Đương nhiên có rồi."
Từ Quốc Công nhớ lại nụ cười ngập tràn trên khuôn mặt mỗi khi phu nhân nhà mình nhắc đến đệ muội, tạm gác nghỉ ngờ.
Đúng là người này rất có bản lĩnh mê hoặc lòng người.
Từ Quốc Công quyết định cho Từ Nguyệt Gia thêm một cơ hội nữa: "Nhị đệ, thời gian không đợi ai đâu."
Từ Nguyệt Gia: "Huynh trưởng vẫn nên kiên nhẫn hơn một chút mới được."
Cùng lúc đó, trong Tây viện.
Đào Chi đang giúp đỡ Ôn Diệp ủ thuốc, nói: "Phu nhân, tại sao vừa rồi người không cho lang quân đi vào?"
Ôn Diệp rũ mắt, tập trung công việc trong tay, thuận miệng đáp: "Chàng vào sẽ làm ảnh hưởng tới chuyện này."
Đào Chi không rõ: "Dạ?"
Ôn Diệp ngẩng đầu liếc nàng ấy một cái, nói ra lý do đơn giản nhất: "Lang quân thay Đại ca đến đây thám thính năm nay ta sẽ tặng quà sinh nhật gì cho tẩu tẩu, nếu để chàng nhìn thấy những cái này chẳng phải là ngạc nhiên và bất ngờ ta dành tặng cho tẩu tẩu mất sạch sao?"
Ít nhiều gì nàng vẫn luôn giữ ý chí kiên định, cho dù bị sắc đẹp làm cho mê muội nhưng vẫn quyết không nói cho Từ Nguyệt Gia biết rốt cuộc nàng tặng gì.
Qua thêm hai ngày nữa.
Đêm đó, Ôn Diệp đang dùng khăn thấm nước ấm lau đi lớp mặt nạ đắp trên mặt.
Từ Nguyệt Gia không quên thực hiện lời hứa, hắn đi đến trước gương trang điểm, hỏi: "Nàng chuẩn bị quà sinh nhật gì để tặng cho Đại tẩu?"
Lời kịch giống y như đúc, đến giọng điệu cũng không hề thay đổi.
Chẳng khác gì buổi tối hai ngày trước cả.
Ôn Diệp cũng thuần thục trả lời: "Nói cho lang quân biết thì không còn gì là ngạc nhiên bất ngờ nữa."
Từ Nguyệt Gia: "Thật sự không thể nói sao?"
Ôn Diệp lắc đầu: "Không thể." Ôn Diệp dùng lòng bàn tay xoa khuôn mặt của mình, nghĩ thầm, thật là mềm mượt.
Từ Nguyệt Gia: "Được, ta biết rồi."
Quy trình "thực hiện lời hứa" giai đoạn đầu tiên đã kết thúc.
Từ Nguyệt Gia lại nói: "Ta đi rửa mặt."
Bắt đầu giai đoạn thứ hai.
Ôn Diệp: "..."
Lại muốn sa đọa.
Thỉnh thoảng Ôn Diệp cảm thấy ở một vài mặt nào đó Từ Nguyệt Gia rất giống nàng, ví dụ như đều thích phần không thể "miêu tả" nằm phía sau quy trình.
Có điều là rốt cuộc... Từ Nguyệt Gia học cái thủ đoạn "Bốn không" này ở đâu vậy?
Nhưng nói gì chăng nữa thì nàng vẫn rất thích.
*
Từ giờ tới ngày sinh nhật Lục Thị không còn mấy ngày nữa, nhưng những gì Từ Quốc Công moi được từ chỗ Từ Nguyệt Gia chỉ có hai chữ: Bí mật.
Dù có là người ngu ngốc đến mức nào cũng phải phát hiện ra.
Từ Quốc Công thấy hơi đau lòng, y đối xử với đệ đệ chân thành như vậy, thế mà hắn lại lừa dối y.
Sau khi Lục Thị biết được toàn bộ chân tướng thì cười nói: "Không ngờ Nhị đệ lại biết nói đùa với Quốc Công gia?"
Từ Quốc Công sửa lời nàng ấy lại cho đúng: "Đây không phải nói đùa, mà là lừa gạt."
May mắn y không hoàn toàn trông cậy vào Nhị đệ, ngoại trừ bánh cuộn kim ngân ra y còn học thêm hai món khác.
Lục Thị không thèm quan tâm, nói: "Điêu này chứng tỏ tình cảm giữa Nhị đệ và Diệp Nương càng ngày càng sâu đậm.”
Từ Quốc Công không hiểu: "Còn có thể giải thích như vậy sao?"
Lục Thị gật đầu: "Đương nhiên."
Từ Quốc Công bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, nói: "Vậy có phải chúng ta cũng nên lừa Nhị đệ hoặc đệ muội một phen không?”
Lục Thị trợn hai mắt nhìn y: "Vào những lúc thế này, chàng góp vui thêm làm gì."
Từ Quốc Công thấy hơi mất mát: "Ôi."...
Sinh nhật năm nay của Lục Thị không khác với trước kia lắm, mời những người bạn có quan hệ tốt qua phủ tụ tập.
Sáng sớm ngày sinh nhật Ôn Diệp đã đến chính viện một chuyến.
Khi nàng biết được từ chỗ Từ Nguyệt Gia rằng năm nay Từ Quốc Công cố tình học làm điểm tâm cho Lục Thị, Ôn Diệp đã từ bỏ kế hoạch làm bánh bông lan.