Ôn Diệp không ở lại Ôn phủ dùng bữa.
Nàng ở Khê Thúy viện tiếp tiểu muội di nương nói chuyện hơn một canh giờ, Ôn Diệp liền mang theo di nương cùng tiểu muội "Chân tâm, thắng lợi trở về.
Trở lại Quốc Công phủ vừa đúng giờ trưa, vừa kịp lúc dùng bữa trưa.
Ôn Diệp đi vào chính đường, bên trái có một viên đạn pháo nhỏ vọt tới, sắp đến trước mặt nàng mới dừng lại, viên đạn pháo nhỏ vẻ mặt chờ mong nói: "Nương, bánh táo của Tuyên nhi-"
Ôn Diệp cười không có ý tốt: "Không chỉ có bánh táo đâu nha."
Từ Ngọc Tuyên ánh mắt càng sáng: "Cánh gà?"
Cánh gà cậu bé cũng muốn ăn.
Ôn Diệp lắc đầu, khi Từ Nguyệt Gia đi tới, nàng bảo Đào Chi bên cạnh mở hộp gỗ, nói: "Là dì con tặng cho con bút ký vỡ lòng."
Hai mắt Từ Ngọc Tuyên lập tức trừng lớn.
Từ Nguyệt Gia cầm một quyển lật xem, ánh mắt đảo qua chữ viết phía trên, có chút quen thuộc, hơi hồi tưởng một lát, hỏi: "Thái tử điện hạ?"
Ôn Diệp gật đầu, sau đó kể lại sự việc cho hắn.
Từ Nguyệt Gia nghe xong, nói: "Nàng không cân lo lắng, không sao đâu."
Ôn Diệp nói: "Vốn còn lo lắng, nhưng sau khi muội muội nói với ta chuyện đã xảy ra, thì ta không còn lo lắng nữa"
Nhưng có cả phần cam đoan này của hắn, nàng càng yên tâm.
Nói xong, nàng cúi đầu nhìn đứa bé đã dại ra, cười đùa: "Có phải Tuyên Nhi rất thích quà dì tặng con không?”
Từ Ngọc Tuyên dùng hành động biểu đạt ý cự tuyệt, xoay người bỏ chạy.
Cứ như thể làm vậy thì có thể bỏ qua những ghi chép kia.
Một khắc sau, Từ Ngọc Tuyên một tay ghi chép, một tay cầm bánh táo, thống khổ cũng vui vẻ.
Từ Nguyệt Gia liếc mắt nhìn hộp thức ăn, ngoại trừ bánh táo không còn gì khác, vì thế hỏi: "Của ta đâu?"
Ôn Diệp uống canh nói: "Không phải chàng nói cái gì cũng được sao?"
Từ Nguyệt Gia mím môi.
Ôn Diệp dùng canh để che giấu biểu tình trên mặt, để mặc Từ Nguyệt Gia một hồi lâu, mới cười ra tiếng nói: "Trêu chàng thôi, chàng đã nói tùy tiện, vậy đương nhiên là do ta làm chủ rồi."
Chờ đến tối.
Từ Nguyệt Gia: ”.......
Sáng sớm hôm sau, sắc trời còn chưa sáng, Ôn Diệp từ nội thất đi ra thấy thư phòng phía tây đóng chặt, theo bản năng nhẹ nhàng bước chân, thiếu chút nữa dọa đến Đào Chi vừa tới bên ngoài. Ôn Diệp vội vàng giơ ngón trỏ lên, ám chỉ nàng ấy đừng lớn tiếng.
Đào Chi đành phải hạ giọng nói: "Phu nhân, còn hơn một canh giờ nữa mới xuất phát."
Dựa theo thói quen trước kia của Ôn Diệp, đều là trước khi ra cửa không đến nửa canh giờ mới dậy, Đào Chi tới lúc này, cũng chỉ là muốn chuẩn bị tốt thau rửa mặt mà thôi.
Ôn Diệp khép quần áo lại hỏi: "Lang quân đâu?"
Đào Chỉ trả lời: "Đến tiền viện rồi, có điều Liễu Tâm mới tới nói, lang quân sẽ tới dùng bữa sáng với phu nhân.”
Cùng nhau dùng bữa sáng?
Ôn Diệp không tin, đại khái sẽ càng có khả năng hỏi tội hơn.
Biết Từ Nguyệt Gia không ở đây, giọng nói Ôn Diệp tự nhiên khôi phục bình thường, giả vờ ho khan nói: "Không còn sớm nữa, ngươi đi thông báo đi, hai mươi lăm phút nữa sẽ xuất phát."
Đào Chi kinh ngạc: "Hai khắc? Cái này cũng quá vội rồi, chỉ đủ cho phu nhân ngài rửa mặt mà thôi."
Ôn Diệp nói: "Sau khi rửa mặt thì đi, đồ ăn sáng thì ngươi cứ để vào hai hộp, trên đường ta vừa đi vừa ăn."
Đào Chi vẫn không rõ nói: "Vì sao phải gấp như thế?”
Ôn Diệp thuận miệng giải thích: "Xuất phát sớm là có thể đến Lan Thành sớm, trời tối không thể đến thư viện tìm tiểu thế tử."
Đào Chi không nghi ngờ nàng, tin nói: "Vậy nô tỳ đi nói cho bọn họ biết."
Đợi Đào Chi rời đi, Ôn Diệp ở cửa làm bộ vận động duỗi người, tứ chi hơi cứng ngắc.
Bởi vì Ôn Diệp cố ý giấu diếm, Từ Nguyệt Gia cũng không biết nàng đã sớm rời khỏi Quốc Công phủ, chờ sau khi hắn từ viện thư phòng trở về, cũng chỉ có một mình Từ Ngọc Tuyên đang chờ hắn.
Nhóc con xoay người, nói với hắn: "Nương, chạy rồi?"
Từ Nguyệt Gia hiếm khi dịu dàng đáp lại: "Ừ, chạy rồi."
Từ Ngọc Tuyên đến gần, ánh mắt vừa vặn đối diện với cổ tay Từ Nguyệt Gia, bỗng nhiên nhướng mày nói: "Cha, nơi này của người hồng hồng."