Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 274




Từ Ngọc Tuyên: "Chẳng lẽ Cha cũng bi ngỗng cắn sao?"

Cậu bé đi một vòng lại cả kinh nói: "Còn là một vòng tròn!"

Từ Nguyệt Gia nghe vậy, cụp mắt nhìn lại.

Một lúc lâu sau liền vào nhà, thay một bộ quần áo có thể che đi.

Một canh giờ sau, trong kiệu xe, Ôn Diệp đã ra khỏi thành ngủ gật tỉnh lại, Đào Chi thấy vậy, vội vàng đem hộp đựng thức ăn sáng lấy tới, đặt lên bàn, nói: "Phu nhân đã mệt, sao không ở trong phủ ngủ thêm một lát, ngủ trong xe thật không thoải mái."

Ôn Diệp duõi lưng, nhân tiện ngáp một cái, trả lời: "Ngươi chưa kết hôn, không hiểu được đâu."

Đào Chi tùy tiện nói: "Ta không hiểu cái gì?"

Vân Chi đỏ mặt làm gối tựa cho Ôn Diệp một lúc lâu ngăn cản tỷ muội: "Tỷ đừng nói nữa."

Ôn Diệp và Từ Nguyệt Gia đều là người tương đối chú trọng tính riêng tư, lúc ngủ không thích có người ở bên ngoài trông coi, nhưng mỗi lần xong việc đều phải có người mang nước vào.

Các tỳ nữ bà tử lại không ngu, ít nhiều cũng biết một ít.

Vân Chi chính là nghĩ tới đây, cho nên mới ngăn cản Đào Chỉ tiếp tục hỏi tiếp, việc riêng của các chủ tử sao có thể mang ra nói.

Thật ra là nàng ấy nghĩ sai rồi, Ôn Diệp dù sao cũng đã sống ở thời đại này hơn hai mươi năm, rất nhiều chuyện vốn không quen, bây giờ đã sớm nhận ra.

Về phần giữa phu thê, vốn là chút chuyện kia, cũng không có gì ngại ngùng không dám nói ra.

Nàng sở dĩ trốn, khụ khụ, là tối hôm qua trước khi ngủ không cẩn thận uống hai chén, có trạng thái hơi say, rất nhiều chuyện không thể khống chế được.

Sáng nay vừa tỉnh dậy, nàng chợt cảm thấy áy náy, cho nên mới xuất phát sớm.

Han là cũng không thể gọi là "Trốn", nàng đây là đang dùng hành động hối lỗi.

Tin rằng Từ Nguyệt Gia luôn luôn khoan hồng độ lượng sẽ hiểu được, tối hôm qua nàng cũng không làm gì trái với pháp luật Đại Tấn.

Sau khi ngụy biện trong lòng xong, ánh mắt Ôn Diệp mới một lần nữa nhìn về phía hai tỳ nữ bên cạnh, quan sát nửa ngày nói: "Hai người các ngươi cũng không còn nhỏ nữa, còn chưa có ý định lập gia thất sao?"

Lời ân cần đột nhiên tới làm cho Đào Chi tâm thần chấn động, nàng ấy vội hỏi: "Phu nhân, không phải là người đã kiếm được nô tỳ khác ưu tú tốt hơn tỳ nữ, nên muốn thay thế tỳ nữ sao?"

Chẳng lẽ là Liễu Nha và Liễu Tâm?

Nhưng bình thường cũng không thấy phu nhân thân với các nàng ấy nhiều.

Ôn Diệp gắp một miếng bì đậu hũ cuốn cắn một miếng, nói: "Ta không thể đơn thuần quan tâm đến các ngươi sao?"

Bả vai Đào Chi khẽ run lên, uyển chuyển nói: "Phu nhân, bản thân người có tin không?”

Vân Chi ở một bên mím môi cười trộm. Ôn Diệp đặt đũa xuống, nhìn qua nhìn lại hai người hai lần, cười dài nói: "Duoc, vậy hôm nay ta sẽ quan tâm chăm sóc hai người, nói đi, đổi hoàn cảnh lâu như vậy, có ai vừa ý không?”

Tuy rằng nàng bài xích một số chuyện, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc áp đặt thái độ của mình lên người khác.

Định nghĩa của mỗi người về cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp không giống nhau, những gì nàng có thể chấp nhận chưa chắc người khác sẽ thừa nhận, Ôn Diệp chưa bao giờ nghĩ tới việc để hai người bọn họ ở lại bên cạnh mình, từ một cô gái trẻ đến một bà già.

Nhưng, Đào Chi nghe xong rất nhanh liền cự tuyệt: "Nô tỳ không có, cũng không muốn."

Kỳ thật Đào Chi còn có một câu chưa nói, chủ yếu là sợ Ôn Diệp mắng nàng ấy có ý nghĩ kỳ lạ, nàng ấy muốn có một đứa con của mình, nhưng lại không muốn lập gia thất.

Là muốn có con, hay là không thành hôn.

Đào Chi suy nghĩ nhiêu năm, cuối cùng lựa chọn vế sau.

Nếu Ôn Diệp biết được suy nghĩ trong lòng nàng ấy, nhất định sẽ nói: "Đào Chi, ngươi đầu thai nhầm thời rồi."

Ngược lại Vân Chi chân chờ một chút, mới nói: "Nô tỳ còn chưa nghĩ tới."

Ôn Diệp gật đầu: "Không vội, hai người còn trẻ, làm việc nhanh nhẹn, cũng xinh đẹp, ai có thể kết thành phu thê với hai người, sẽ là phúc khí của bọn họ."

Lúc này Đào Chi nói: "Ta cảm thấy A Xuân ở tiền viện trưởng thành rất thanh tú, Vân Chi ngươi có muốn hay không?"