Nói đến bạn tốt cô bé mới kết giao, Ôn Nhiên giống như có lời nói không hết.
Ôn Diệp kiên nhẫn nghe, sau khi nghe Ôn Nhiên nói công chúa nhiều lần trèo tường không thành công không nói, còn bị hoàng hậu bắt được, cô bé cũng bị dính lây theo.
Ôn Nhiên nói rất nhiều, cuối cùng nói: "Đúng rồi Tứ tỷ, muội còn mang theo đồ tốt cho cháu ngoại."
Ôn Diệp nhướng mày, hỏi: "Thứ gì tốt?"
Ôn Nhiên nhìn xung quanh một chút, sau đó mới bảo tỳ nữ đi theo tản ra, mới dám ghé vào bên tai Ôn Diệp nói: "Là bút ký Thái tử điện hạ dùng khi vỡ lòng-"
Ôn Diệp nghe đến đó, thần sắc đột nhiên nghiêm túc hỏi: "Sao muội lại có?"
Ôn Nhiên giải thích: "Tứ tỷ không cần lo lắng, những thứ này là công chúa tặng ta, ngay từ đầu cũng cảm thấy nhận cái này không tốt, công chúa liền dẫn ta đi gặp hoàng hậu nương nương, sau đó hoàng thượng cũng biết, nói dù sao những sách này lưu lại trong khố phòng cũng chỉ bụi, biết được là muội muốn tặng cho cháu ngoại, nên để cho ta chọn mấy quyển."
Mặc dù cuộc sống trong cung không tệ, nhưng rốt cuộc vẫn khác với trong nhà, Ôn Nhiên hiện giờ đã mơ hồ hiểu được một số khác biệt trong đó.
Sắc mặt Ôn Diệp dịu đi một chút, nàng chủ yếu là sợ tiểu muội nhà mình là trúng bẫy của ai, vừa nghe là luôn đi qua đường sáng, nàng cũng không lo lắng nữa.
"Vậy là tốt rồi, trong cung không thể so với trong nhà, công chúa đối tốt với muội, muội cũng phải thật lòng đối đãi với cô bé ấy." Ôn Diệp muốn nói với cô bé: "Đừng nghĩ về tương lai, sống cho tốt đi đã."
Cô bé mới bảy tuổi, Ôn Diệp không muốn nói quá nhiều để cô bé cẩn thận hoặc chú ý, Ôn Diệp hiểu rõ muội muội này, cô bé có sự trưởng thành vượt qua bạn cùng lứa tuổi, chỉ là sự trưởng thành này trước mắt còn hơi non nớt mà thôi.
Ôn Nhiên gật đầu: "Muội sẽ như thết"
Ôn Diệp ngược lại tò mò: "Nhưng bút ký Thái tử điện hạ dùng qua, sao lại vào tay công chúa?"
Ôn Nhiên đem những gì mình biết nói cho nàng biết: "Công chúa nói Thái tử điện hạ mỗi ngày ra các loại de cho nàng ấy, nàng ấy không biết làm, sau đó Thái tử điện hạ liền đưa những bút ký kia cho công chúa tham khảo."
Công chúa còn nói Thái tử điện hạ giống như là không biết mệt mỏi, mỗi ngày so với phụ hoàng còn bận rộn hơn.
Ôn Diệp hiểu, vị thái tử điện hạ này rất có thể là một tiểu Quyển Vương.
Nàng lại hỏi: "Vậy muội lấy chúng về, công chúa chẳng phải là không có cái để tham khảo sao?"
Ôn Nhiên nghe được câu hỏi này của Ôn Diệp, đột nhiên nở nụ cười nội liễm, nói: "Công chúa nói, có ta, sẽ không cần những bút ký kia."
Ôn Diệp nhất thời xoa đầu cô bé, cười nói: "La khen muội thông minh đúng không?"
Ôn Nhiên cực kỳ thẹn thùng gật đầu, còn nói: "Tú Tú và Yên Hảo cũng nói, cho muội ăn nhiều thịt mỗi ngày, như vậy tương lai đê gì cũng sẽ không làm khó được muội nữa."
Cô bé còn một câu chưa nói với Ôn Diệp, Tú Tú và Yên Hảo còn nói cho cô bé biết, chỉ cần cô bé học được, mỗi ngày hai người cũng sẽ không phải đau khổ như vậy.
Ôn Nhiên trước kia không hiểu đọc sách tại sao lại đau khổ, từ sau khi ở trong cung kết giao với bằng hữu tốt, cô bé mới hiểu được, mỗi người đều có những sở thích không giống nhau, giống như Tú Tú thích nghiên cứu đồ ăn ngon, bản thân cô bé ấy cũng thích ăn, mỗi ngày đều vui tươi hớn hở, giống như không có phiền não gì.
Còn có Yên Hảo, tuy rằng bài tập tiên sinh bố trí mỗi ngày cô bé đều nộp đủ, nhưng kiểu dáng trang sức và kiểu dáng quần áo mà cô bé ấy vẽ trên giấy, là kiểu dáng đẹp nhất mà Ôn Nhiên từng thấy.
Cô bé ấy còn nói, chờ cô bé lớn hơn, có thể giống như Nương tẩu tẩu trong nhà bôi son trát phấn, đến lúc đó cô bé ấy còn muốn nghiên cứu về loại ấy nữa.
Họ thích ăn và quần áo trang sức đẹp, cũng giống như cô bé thích đọc sách, không có gì khác biệt.
Ôn Diệp rất vui vì Ôn Nhiên có thể kết giao được bạn tốt, mặc kệ tương lai như thế nào, ít nhất hiện tại, giữa hai người họ là thật lòng.