Thẩm thị nói xong không bao lâu, Ngân Sương liên tới báo, nói Tứ cô nãi nãi tới.
Ôn Diệp đến rất nhanh, vừa vào cửa liền hành lễ bái kiến với Thẩm thị.
Ngay cả những người hầu trong cung điện với lễ nghi và quy tắc nghiêm ngặt nhất cũng không thể tìm ra lỗi của nàng.
Thẩm thị bảo nàng đứng dậy, theo ngón tay đặt lên vị trí Ôn Nhiên, để nàng ngồi cạnh đó.
Ôn Diệp ngồi xuống, trước tiên im lặng liếc mắt nhìn muội muội, sau đó nhìn Thẩm thị, hỏi thăm: "May ngày gần đây Nương có khỏe không?"
Vẫn phải đi màn dạo đầu, điểm này, nàng với Thẩm thị ngầm hiểu lẫn nhau.
Thẩm thị khẽ gật đầu: "Tốt, người nhà đều ổn cả."
Ôn Diệp lập tức nở nụ cười "An tâm rồi", nói: "Con mang cho nương một ít thuốc bổ."
Nói đến đây, nàng quay đầu nhìn về phía tỳ nữ của mình nói: "Vân Chi, ngươi đi kiểm kê một chút, đừng bỏ sót."
Vân Chi hơi quỳ gối: "Vâng."
Thẩm thị nhớ tới tổ yến ngự tứ nàng tặng lần trước, trong lòng không quá kiên định nói: "Đang yên đang lành, đưa thuốc bổ gì chứ."
Ôn Diệp cười nói: "Con vốn không muốn mang theo, là tẩu tẩu biết con muốn trở về thăm Nương và tiểu muội, nên bảo con lấy những thứ này từ khố phòng."
Trong lòng hiểu mà không nói đến hai câu, hai nương con liền diễn không nổi nữa.
Thẩm thị không có cảm tình nói một câu: "Quốc công phu nhân còn không có thấy rõ những trò này của con sao?”
Ôn Diệp ngẫm nghĩ: "Biết rõ chứ, nhưng bây giờ nàng ấy rất thích con, thấy rõ hay không, đã không còn quan trọng nữa rồi."
Thẩm thị: "..."
Lâu như vậy không gặp, nói chuyện vẫn là như thế.
Ôn Diệp lại nói: "Đúng rồi Nương, ngày mai con phải đi Lan Thành một chuyến, có thể phải mười ngày nửa tháng nữa mới về."
Nàng không nói trong thư, Thẩm thị cũng không biết: "Đi Lan Thành làm gì?"
Ôn Diệp giải thích: "Tiểu thế tử học ở Tùng Sơn học viện Lan thành, nhiều ngày chưa gửi thư, tẩu tẩu lo lắng, nhưng lại không rảnh qua xem, cho nên con đã nghĩ chia sẻ giúp tẩu tẩu, thay tẩu ấy đi chuyến này."
Thẩm thị ngoài mặt: "Thì ra là như vậy."
Thực ra, lời nói của Ôn Diệp, bà chỉ tin một nửa.
Nàng cũng không phải là người chủ động nhận trách nhiệm, đại khái là bày ở trước mặt bà là có việc còn vất vả hơn so với đi Lan Thành.
Diễn với Thẩm thị xong, Ôn Diệp thuận lợi đưa tiểu muội về Khê Thúy viện.
Nhưng trước khi đứng dậy rời đi, Ôn Diệp cuối cùng nói một câu: "Đúng rồi Nương, lúc con tới, Tuyên Nhi la hét muốn ăn bánh táo nhà ngoại tổ mẫu, người xem?”
Thẩm thị: "... Ta sẽ bảo người đưa cho con một hộp."
Ôn Diệp cong môi cười nói: "Cảm ơn nương."
Thẩm thị thúc giục nàng nói: "Đi mau đi."...
Trên đường trở về Khê Thúy viện, Ôn Diệp hỏi thăm cuộc sống của cô bé trong cung, lần trước ở tiệc trăng tròn của nữ nhi Liễu thị, vội vội vàng vàng, cũng không nói nổi hai câu.
Ôn Nhiên trả lời: "Công chúa đối với muội rất tốt, muội còn kết giao được bằng hữu tốt!"
Trước kia ở trong phủ, Ôn Nhiên có thể tiếp xúc với bạn cùng lứa tuổi ngoại trừ trưởng tử của đại tẩu Dương thị, cũng chỉ có cháu trai nhà mẹ đẻ Thẩm thị cùng học vỡ lòng với Trầm gia.
Ngoại trừ cô bé, một cô gái cũng không có.
Hôm nay trở thành bạn học của công chúa, tuy rằng phần lớn thời gian chỉ có thể ở trong cung, nhưng cô bé không buồn một chút nào.
Ôn Diệp hồi tưởng một chút, nói: "Là hai bạn học khác sao?"
Ôn Nhiên gật đầu: "Các cậu ấy đối với muội rất tốt, còn khen muội thông minh."
Ôn Diệp cười lại hỏi: "Vậy học trong cung có áp lực không?"
Ôn Nhiên thành thật nói: "Hình như không nhiều lắm, tiên sinh mỗi ngày đều bố trí việc học, muội đều có thể kịp thời hoàn thành, nhưng công chúa còn có Tú Tú Yên Hảo, các nàng không thích tiên sinh sắp xếp quá nhiều bài tập."
Ôn Diệp trong lòng hiểu rõ, Tú Tú trong miệng cô bé hẳn là cháu gái của Mạnh đại học sĩ, Mạnh Tú Tú, cháu gái của Mạnh tứ phu nhân Liễu thị.
Người còn lại chính là tiểu nữ nhi tứ phòng của Hồng Lư Tự Khanh, Trần Yên Hảo.
"Tú Tú thích ăn đồ ngon, Yên Hảo rất thích quần áo và trang sức xinh đẹp, hình như công chúa cái gì cũng thích thử.”