Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 250




Lúc này Ôn Diệp mới ngửi ra mùi: "Là gà nướng."

Nàng đã nói mà, nếu là bánh ngọt sao lại ngửi thấy mùi thịt được.

Từ Nguyệt Gia khế "ừ" một tiếng, nói: "Trên đường trở về thuận tay mua một phần."

Ôn Diệp mở túi giấy dầu ra nhìn một chút, tuy có mùi thì là nhưng như vậy đã rất ngon rồi, nàng thích nha.

"Đa tạ lang quân." Ôn Diệp đã lâu không được ăn gà nướng.

Thấy mặt mày nàng giãn ra, vẻ mặt hạnh phúc, khóe môi Từ Nguyệt Gia cũng nhếch lên, sau khi thoáng nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của Từ Ngọc Tuyên thì lại nói: "Vốn định gạt nó."

Ôn Diệp không quan tâm nói: "Hài tử còn nhỏ như vậy, có thể ăn bao nhiêu."

Từ Ngọc Tuyên hình như nghe hiểu, gà nướng có một phần của mình, lúc này liền hừ hừ vài tiếng với Từ Nguyệt Gia, biểu đạt sự bất mãn đối với đủ loại hành vi lúc trước của hắn.

Ôn Diệp kéo một cánh gà trong đó xuống cho Từ Ngọc Tuyên nói: "Ăn đi."

"Con xin-" Từ Ngọc Tuyên vui vẻ tiếp nhận, cậu bé dùng mấy chiếc răng nhỏ nhỏ từ từ gặm phần thịt ít ỏi bên trên.

Ôn Diệp lại kéo một miếng thịt nhỏ bên chân đưa đến bên miệng Từ Nguyệt Gia: "Lang quân vất vả trộm mua về thì cũng nếm thử đi."

Ánh mắt Từ Nguyệt Gia chuyển từ miếng thịt gà nhỏ trước mắt chậm rãi đến mặt nàng mà không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Ôn Diệp nhìn thấy ánh mắt này của hắn thì lại cho rằng nói: "Thì ra là ngại bẩn à"

Quên mất người này hình như có chứng cuồng sạch sẽ.

Còn chưa đợi Từ Nguyệt Gia mở miệng, Từ Ngọc Tuyên đã chui đầu qua, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào miếng thịt gà nhỏ kia nói: "Nương, Tuyên nhi không ngại."

Gà nướng thật ngon, còn ngon hơn cả bánh ngọt.

Từ Nguyệt Gia liếc mắt nhìn con trai một cái, sau đó thản nhiên nói: "Không có ngại."

Nói rồi ở trước mặt cậu bé ăn miếng thịt gà mà Ôn Diệp vừa đưa tới, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Ôn Diệp so với dĩ vãng sâu hơn chút mà thôi.

Từ Ngọc Tuyên cảm thấy thất vọng, tiếp tục trở vê gặm cánh gà con con trong tay mình.

Ôn Diệp cười nói: "Yên tâm, cái cánh nhỏ còn lại của con gà này cũng để lại cho Tuyên nhi."

Từ Ngọc Tuyên miệng không rảnh nói chuyện, chỉ có thể phát ra âm mũi "Ừ ừ" và gật đầu.

"Nương ăn đùi gà là được rồi."

Tiếng nói vừa dứt thì một chân gà nướng đã bị nàng bẻ xuống.

Nàng vẫn thích gặm đùi gà hơn, thịt ở chỗ đó nhiều.

Ôn Diệp dự định ăn trước một nửa, còn lại một nửa thì chờ bữa tối mới ăn.

Nàng thấy ánh mắt của Từ Nguyệt Gia vẫn nhìn về phía đùi gà nướng trong tay mình, suy nghĩ một chút, tay nàng lại tho vào túi giấy dâu be một miếng nhỏ thử đưa qua.

Kết qua, Từ Nguyệt Gia vẫn ăn.

Ôn Diệp nhất thời hiểu được, nam nhân từ nhỏ đã được giáo dưỡng theo danh môn quý tộc công tử như hắn, hiện giờ lại có sự nghiệp thành công, có chút gánh nặng là tất nhiên.

Nếu Từ Nguyệt Gia thật sự học nàng tay không túm đùi gà gặm thì mới thật khiến người ta kinh hãi.

Nể tình hắn mua gà nướng cho mình, cho hắn ăn thêm vài miếng cũng không sao.

Nhưng mà điều làm Ôn Diệp suy nghĩ nhiều hơn chính là, quả nhiên không ai có thể thoát khỏi sự mê hoặc của mỹ thực được.

Ba người chia nhau ăn hơn phân nửa con gà, Ôn Diệp để lại non nửa con bao gồm cả một cái đùi gà.

Mùi gà nướng bay khắp phòng, Ôn Diệp ăn uống no đủ rồi liền nói với Từ Ngọc Tuyên: "Tuyên nhi, nếu bá nương con hỏi, con cứ nói cha con mua bánh ngọt ngon ngon về, có biết không?”

Từ Ngọc Tuyên cảm thấy không hiểu: "Tại sao vậy?"

Ôn Diệp hơi khom lưng giải thích: "Bởi vì nếu để bá nương biết, sau này Tuyên nhi sẽ không được ăn nữa.”

Từ Ngọc Tuyên liên tục lắc đầu, che cái miệng nhỏ nhắn của mình lại: "Tuyên nhi sẽ không nói!"

Giải quyết xong tiểu nhân, Ôn Diệp mới nhìn về phía đại nhân, ôn nhu cười cười: "Lang quân cũng vậy nha.

Từ Nguyệt Gia trâm mặc một lúc lâu mới nói được tiếp: "Thì ra, ý tứ của nàng là như vậy."

Ôn Diệp cũng không muốn che giấu: "Cái này gọi là hối lộ hữu hiệu."

Lúc này đương nhiên không thể ăn một mình, chỉ có kéo tất cả mọi người xuống nước mới có thể bảo đảm chuyện nàng ăn gà nướng sẽ không truyền đến chỗ Lục thị.

Không bị Từ Ngọc Tuyên đụng phải thì tốt hơn, nhưng nếu đã đụng phải thì cũng không cần phải giấu diếm nữa, dùng hai cái cánh gà hối lộ một đứa nhỏ, nhìn thấy thế nào cũng là mua bán rất có lời.