"Nhưng mà, ta vẫn phải cám ơn lang quân đã mang gà nướng về." Ôn Diệp chốt lại câu cuối cùng
Từ Nguyệt Gia lại nói rõ: “Thuận tay mà thôi."
Ôn Diệp "ừ ừ" hai tiếng nói: "Ta hiểu mà, tuyệt đối không phải vì lang quân muốn ăn gà nướng."
Từ Nguyệt Gia: ”..."
Lúc dùng bữa tối, Ôn Diệp chia phần gà nướng còn lại cho Từ Ngọc Tuyên và Từ Nguyệt Gia, phần còn lại deu thuộc về nàng.
Nhưng mà đều là ăn sau lưng bọn hạ nhân, cũng may lúc Ôn Diệp dùng bữa không thích bên cạnh có người, Từ Nguyệt Gia lại càng không cần phải bàn đến, đối với hắn mà nói, tác dụng duy nhất của tỳ nữ hầu hạ bên người đại khái chính là dâng trà.
Ôn Diệp chưa bao giờ nhìn thấy sự kiêu căng quen thuộc của công tử thế gia Thượng Kinh thành trên người hắn.
Mà Từ Ngọc Tuyên hiện giờ cũng có thể tự mình ăn cơm, không cần Kỷ ma ma hỗ trợ đút ăn như nhiều hài tử khác.
*
Gần đây Ôn Diệp luôn mơ thấy một cô nương ốc đồng, không chỉ giúp nàng dọn dẹp nhà cửa, còn có thể ngủ cùng ăn cùng, đồng thời còn có công hiệu hạ nhiệt.
Mỗi lần Ôn Diệp tỉnh lại đều nghĩ, hiện tại nghiệp vụ của cô nương ốc đồng đều tiến triển đến hạng mục ngủ cùng sao?
Người ta thường nói ngày có suy nghĩ đêm có mộng, Ôn Diệp tắm rửa xong đi ra, nhìn Từ Nguyệt Gia trên giường mà trong lòng thầm nghĩ, cô nương ốc đồng là giả nhưng nam nhân là thật.
Ôn Diệp xoay người quay trở lại.
Khi trở ra, trên tay có thêm một dải lụa màu mực.
Nàng nhỏ giọng đi qua, nói: "Lang quân."
Từ Nguyệt Gia nghe tiếng ngước mắt lên, khi nhìn thấy đồ vật trong tay nàng, không cần Ôn Diệp nhắc tới liền chủ động buông sách xuống.
Thần sắc không rõ nói: "Đây cũng là một phần hối lộ?"
Ôn Diệp lắc đầu: "Không phải hối lộ, chỉ là muốn lang quân thử xem dải lụa mới có tốt hay không thôi."
Cũng không thể giống như lần trước, chấp nhận chịu đòn nhận tội sau phi vụ xé áo ngủ của hắn được.
Hơn nữa, màu mực dường như càng tôn lên làn da trắng sứ của hắn.
Tất cả đều rất tự nhiên, sau khi Ôn Diệp dùng dải lụa che đôi mắt của Từ Nguyệt Gia.
Trước mắt chỉ còn lại một màu đen, ngoại trừ thị giác, các giác quan khác càng trở nên nhạy cảm hơn.
Sóng nhiệt quay cuồng, so với dĩ vãng càng thêm mãnh liệt.
Ôn Diệp bị nóng mà bừng tỉnh, khi tỉnh lại mới phát hiện, trong lòng nàng có thêm một cánh tay của nam nhân, cũng may ngẩng đầu phát hiện nam nhân là Từ Nguyệt Gia.
Nàng thở phào nhẹ nhõm. "Cuối cùng cũng tỉnh." Từ Nguyệt Gia tỉnh sớm hơn Ôn Diệp rất lâu, chỉ là vẫn chưa đứng dậy.
Ôn Diệp nhanh chóng buông cánh tay hắn ra, ngáp một cái rồi ngồi dậy quay sang hỏi: "Lang quân sáng nay không cần đi làm sao."
Sức nặng ở cánh tay biến mất, Từ Nguyệt Gia lúc này mới đứng dậy: "Muốn đi."
Ôn Diệp: "Vậy sao..."
Từ Nguyệt Gia quay đầu nhìn nàng: "Nàng ôm ta không chịu buông."
Ôn Diệp không cho rằng đây là lỗi của mình, nàng nói: "Lực tay của lang quân không phải dạng vừa, ta không tin chàng không tránh được."
Trách không được tại sao nàng lại cảm thấy cô nương ốc đồng trong mộng tối hôm qua sao lại nóng lên, thì ra là nàng ôm nhầm người.
Từ Nguyệt Gia sửa sang lại dây lưng áo ngủ, chậm rãi nói: "Xem ra nàng vẫn chưa hiểu rõ bản thân mình đâu."
Trong lời nói của nam nhân có hàm ý khác.
Ánh mắt Ôn Diệp quét về phía động tác buộc dây thừng của hắn, nói: "Day là ngoài ý muốn, ta không nghĩ tới người đó là lang quân."
Từ Nguyệt Gia nghe được những lời này của nàng, động tác mặc quần áo lập tức dừng lại, sau đó nhìn về phía nàng, ánh mắt sâu thẳm nói: "Nàng cho rằng là ai?"
"Cô nương ốc đồng." Ôn Diệp nhận thấy lời thốt ra không ổn lắm cho nên vội vàng giải thích: "Gần đây ta luôn nằm mơ, trong mơ có một cô nương ốc đồng, tưởng rằng người ta ôm là nàng ấy."
Lần này cô nương ốc đồng quay đầu lại, tuy rằng nàng đã quên diện mạo cụ thể của đối phương nhưng không cần phải nói, khẳng định bộ dạng rất đẹp mắt.
Ôn Diệp bổ sung: "Quả thật là một đại mỹ nhân."
Từ Nguyệt Gia dừng một chút, sau đó lại tiếp tục mặc quần áo, rồi giống như thuận miệng hỏi: "Các nàng ở trong mộng làm cái gì?"
Ôn Diệp cũng xuống giường theo, buổi sáng nóng như vậy, nàng cũng không ngủ được. Đồng thời trả lời: "Ta không làm gì cả, nàng ấy giúp ta quạt gió, ta cảm kích nàng ấy, chỉ muốn cho nàng ấy một cái ôm”
Kết quả là ôm nhầm người.