Hứa Bách Lễ ở trong lòng Từ Ngọc Tuyên trước mắt vẫn là một lão sư tốt, lời của ông ấy, Từ Ngọc Tuyên vẫn chịu nghe.
Sau khi học xong, Từ Ngọc Tuyên đột nhiên dừng lại trên một ngã ba đường ve Tây viện.
Kỷ ma ma cho rằng cậu bé đi mệt mỏi, đang muốn xoay người lại ôm thì Từ Ngọc Tuyên lại né tránh, thậm chí còn nói: Ma ma, chúng ta chờ một chút."
Kỷ ma ma khó hiểu: "Tiểu công tử muốn chờ ai?"
Từ Ngọc Tuyên trả lời: "Phụ thân."
Kỷ ma vừa nghe xong liền cười cười nói: "Tiểu công tử, thời gian lang quân hồi phủ vốn không cố định, không bằng ma ma dẫn ngài về Tây viện trước rồi chúng ta cùng chờ?"
Từ Ngọc Tuyên lắc đầu: "Không cần, ở ngay đây."
Kỷ ma ma còn muốn khuyên nữa thì đã thấy ánh mắt Từ Ngọc Tuyên đột nhiên sáng ngời, hướng phía sau bà ấy hô: "Chal
Kỷ ma ma vội vàng quay đầu lại, sau khi nhìn rõ người tới liền vội vàng hành lễ.
Từ Nguyệt Gia đến gần hỏi: "Ở đây làm gì?"
Kỷ ma ma giải thích: "Là tiểu công tử nói muốn ở chỗ này chờ lang quân."
Từ Nguyệt Gia nghe vậy, ánh mắt lại dời xuống.
Trong lòng Từ Ngọc Tuyên nhớ kỹ chuyện lão sư bảo mình hỏi, vừa muốn há miệng thì dư quang lại thoáng nhìn thấy Từ Nguyệt Gia đang cầm túi giấy dầu trong tay.
Vì thế vấn đề đến bên miệng liền biến thành: "Cha, đây là cái gì vậy?"
Sau khi dứt lời, ánh mắt cậu bé nhìn chằm chằm túi giấy dầu.
Từ Nguyệt Gia yên lặng chắp tay sau lưng, cố ý ngăn cản ánh mắt của con trai, trả lời thản nhiên: "Không có gì."
Từ Ngọc Tuyên thấy phụ thân giấu đồ ăn ngon không nói cho mình biết, nhỏ giọng hu hừ: "Tuyên nhi đều nhìn thấy rồi!"...
Không có băng một canh giờ trôi qua dài dằng dặc, Ôn Diệp cảm giác mình đã xem thoại bản rất lâu rất lâu rồi, sau đó lại phát hiện thời gian mới trôi qua một nửa.
Lúc này Đào Chi lặng lẽ tiến vào, đi tới nói: "Tiểu thư, Liễu Nha mới vừa nói, lang quân cùng tiểu công tử rõ ràng muốn đến Tây viện nhưng lại đứng ở bên ngoài không tiến vào, không biết là đang làm cái gì."
Ánh mắt Ôn Diệp dời khỏi thoại bản, nhìn về phía tỳ nữ hỏi: "Đứng bao lâu rồi?"
Đào Chỉ đáp: "Cái này nô tỳ không biết."
Ôn Diệp khép lại thoại bản đứng dậy nói thầm: "Hai cha con này lại đang làm cái gì vậy."
Dù sao ngồi ì một chỗ cũng nhàm chán, Ôn Diệp nhìn nhìn ngoài cửa sổ, hôm nay bên ngoài không nắng lắm, vì thế nàng quyết định: "Đi, theo ta qua đó xem một chút."
Bên ngoài Tây viện, hai cha con vẫn đang "giằng co" mãi không thôi.
Lúc Ôn Diệp tới, Từ Ngọc Tuyên đang đi vòng quanh Từ Nguyệt Gia, đầu vẫn nghiêng nghiêng, không biết đang nhìn cái gì.
Mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Từ Nguyệt Gia, Ôn Diệp lúc này mới phát hiện trên tay Từ Nguyệt Gia giống như cầm cái gì đó, thủy chung tránh né tâm mắt của Từ Ngọc Tuyên.
Từ Ngọc Tuyên cảm thấy mệt mỏi liền dừng lại hu một tiếng nói: "Cha!"
Lúc này, cậu bé thật sự tức giận rồi.
Ôn Diệp đi tới nói: "Hai cha con các ngươi ở đây làm gì vậy?"
Đám người Kỷ ma ma nhìn thấy nàng đến cũng vội vàng hành lễ.
Từ Nguyệt Gia nghe tiếng liền xoay người, nhìn cái ô trên đỉnh đầu Ôn Diệp, trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Nàng muốn ra ngoài rồi."
Ôn Diệp phủ nhận nói: "Nào có, ta rõ ràng là tới đón lang quân và Tuyên nhi."
Đào Chi đứng một bên giơ ô nhớ tới lời tiểu thư nhà mình bước ra trước cửa chính là Di chúng ta xem náo nhiệt di thì yên lặng rũ mắt xuống.
Đang khi nói chuyện, Ôn Diệp thoáng nhìn khuôn mặt tức giận của Từ Ngọc Tuyên, nàng quay qua hỏi nam nhân: "Chàng bắt nat Tuyên nhi."
Từ Nguyệt Gia: "Làm sao nàng nói thế?"
Ánh mắt Ôn Diệp chỉ chỉ nhóc lùn ở bên cạnh rồi nói: "Chàng không khi dễ Tuyên nhi thì sao nó lại tức giận đến như vậy chứ."
Đừng nhìn tiểu tử này tuổi còn nhỏ mà xem thường, người tuy nhỏ nhưng tính tình lúc nào cũng ổn định, rất ít khi cậu bé có bộ dáng như hôm nay.
Từ Ngọc Tuyên nhìn thấy Ôn Diệp liền vội vàng chạy tới cáo trạng: "Nương, cha giấu bánh ngọt ăn ngon, Tuyên nhi đã nhìn thấy rồi."
"Ăn ngon?" Ôn Diệp nghe vậy, ánh mắt lúc này mới hướng về phía Từ Nguyệt Gia đang cố ý che giấu tay của mình, vừa lúc thoáng nhìn thấy đối phương chưa kịp giấu kỹ một góc túi giấy dầu.
Nhìn ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mẫu tử hai người, Từ Nguyệt Gia Đốn nói: "Đi về trước."
Ba người trở lại Tây viện, cho một đám tỳ nữ bà tử lui ra, dưới ánh mắt chờ mong của hai người, Từ Nguyệt Gia đặt túi giấy dầu lên bàn.