Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 244




Từ Nguyệt Gia mấy ngày gần đây có chút bận rộn, từ lần trước nàng đưa một chén sinh tố dưa hấu tới, hắn liền trả lại một cái trâm cài tóc ánh vàng rực rỡ, mấy ngày tiếp theo Ôn Diệp đều không nhìn thấy bóng người đâu.

Nghe Lục thị nói Từ Nguyệt Gia bận là vì vụ án Thánh thượng giao cho hắn đã có một chút manh mối.

Đoán chừng là thổi gió bên tai, nghe ngóng được từ chỗ Từ Quốc Công.

Lục thị thậm chí còn ám chỉ với nàng, nếu như muốn biết nhiều hơn thì học nàng ấy thử xem.

Ôn Diệp ngược lại cũng biết thổi gió bên gối, nhưng vị này khi ở trong phòng nàng thì không nói, một khi bận rộn thì đến nhà cũng không về, nàng muốn thổi cũng không có cơ hội.

Hôm nay, Ôn Diệp cứ theo lẽ thường bảo phòng bếp nhỏ chỉ chuẩn bị bữa tối cho nàng và Từ Ngọc Tuyên, kết quả vừa mới phân phó xong thì Từ Nguyệt Gia đã trở lại.

Hiếm thấy đấy, trời còn chưa tối đâu.

Nàng không thể làm gì khác hơn là bảo Đào Chi đi nói một tiếng.

"Lang quân đã trở lại." Gần đây tâm tình Ôn Diệp không tệ, thậm chí nàng còn chủ động rót cho nam nhân chén trà.

Từ Nguyệt Gia nhìn thấy động tác này của nàng thì hơi ngơ người, hắn ngước mắt nhìn: "Có việc gì à?"

Ôn Diệp bưng chén trà trong tay, ánh mắt có chút mờ mịt khi nghe được câu hỏi kia: "Không có."

Từ Nguyệt Gia lúc này mới yên tâm tiếp nhận trà cúi đầu uống.

Sau khi phản ứng lại lời của Từ Nguyệt Gia là có ý gì, khóe miệng Ôn Diệp giật một cái.

Nàng hoài nghi Từ Nguyệt Gia đang cố ý.

Lúc này Từ Ngọc Tuyên cũng ôm quả cầu mây tiến vào muốn Ôn Diệp chơi cùng mình.

Cầu mây này là thứ lần trước Ôn Diệp cùng Từ Nguyệt Gia ra ngoài chơi, thuận tay mua ở chợ Tây.

Thấy Từ Ngọc Tuyên thích nên tặng cho cậu bé.

Ôn Diệp tiếp nhận cầu mây, giờ này bên ngoài còn nóng cho nên nàng không muốn đi ra ngoài chơi.

Nhìn chằm chằm quả cầu mây trong chốc lát, Ôn Diệp giơ tay ném quả bóng về phía thư phòng phía tây, sau đó cúi đầu nói với Từ Ngọc Tuyên: "Mau đi nhặt."

Từ Ngọc Tuyên còn chưa từng chơi qua trò nào như vậy, mặc dù cảm thấy có chỗ nào đó là lạ nhưng đôi mắt tròn vẫn không thể nhịn được mà sáng lên, hài tử lập tức "bịch bịch bịch chạy chậm qua nhặt quả cầu vừa bị ném.

Sau khi quay lại không cần Ôn Diệp nhắc nhở đã giơ bóng về phía nàng.

Ôn Diệp tiếp nhận quả bóng, đợi một lát lại ném đi.

Từ Ngọc Tuyên lại đi nhặt, bước chân cực kỳ vui vẻ.

Thừa dịp này, Ôn Diệp quay đầu nhìn về phía Từ Nguyệt Gia, ngữ khí thương lượng nói: "Lang quân à, nhất định phải đợi đến cuối năm mới dạy thêm cho Tuyên nhi sao?"

Từ Nguyệt Gia: "Tuyên nhi hiện giờ không biết chữ nhiều, lúc này nếu tăng tiết thì sẽ thành làm nhiều công ít (làm nhiều nhưng hiệu quả không cao)." Từ Ngọc Tuyên lại một lần nữa nhặt bóng trở về, thấy mẫu thân chưa làm gì liền thúc giục: "Mẫu thân, còn muốn ném-"

Ôn Diệp tiếp tục ném, nàng vẫn không buông tha nói: "Lang quân, chàng nhìn lại một chút đi, thật sự không có cân nhắc chút nào sao?"

Đã ngốc thành như vậy rồi.

Từ Nguyệt Gia liếc mắt nhìn đứa con trai nhỏ nhà mình đang chạy vào thư phòng nhặt bóng cười ngốc nghếch mà vô cùng bình tĩnh nói: "Thiên phú không thể cưỡng cầu."

Trong lòng Ôn Diệp tiếc nuối, nàng không có cách nào dành thu hồi ánh mắt, đang định nói tiếp thì Từ Ngọc Tuyên đã nhặt cầu trở và.

Nàng đang muốn nhận lại thì Từ Ngọc Tuyên lại ôm quả cầu vào lòng.

Sau đó Ôn Diệp liền nghe đứa con trai tiện nghi trước mắt nói: "Nương, đến lượt con ném đi!"

Ôn Diệp: "..."

Đúng như dự đoán của bản thân, khóe môi Từ Nguyệt Gia khẽ cong vài lần, sau đó vẫn tiếp tục bình tĩnh uống trà.

Đây là điển hình cho câu nói tự lấy đá đập vào chân mình.

Ôn Diệp thở dài nói: "Tuyên nhi, không bằng để cha con chơi trước?"

Từ Ngọc Tuyên khó hiểu: "Tại sao vậy?"

Ôn Diệp nói: "Tuyên nhi còn nhớ rõ lễ mừng năm mới tế tổ không, cha cùng nương ai dâng hương trước không?”

"Là cha!" Từ Ngọc Tuyên lớn tiếng nói.

Ôn Diệp: "Đúng như thế, vậy nhặt bóng cũng nên là ai trước nhỉ?"

Từ Ngọc Tuyên chủ động nói tiếp: "Là cha trước!"