Vừa dứt lời, cậu bé liền cam quả bóng trong tay giơ lên trước mặt Từ Nguyệt Gia, sau đó nói: "Vậy phụ thân, người tới trước đi-"
Từ Nguyệt Gia: "..." Cảm ơn, nhưng mà hắn thật sự không cần chơi trò này đâu!
Cuối cùng, bởi vì thành công kéo người xuống nước nên tâm trạng Ôn Diệp thoải mái không thôi.
Làm người ném bóng hai lần, lúc Từ Ngọc Tuyên đi rửa tay trên mặt đêu mang theo nụ cười.
Từ Nguyệt Gia đang lau tay đột nhiên nói: "Chuyện nàng vừa nói, ta có thể thử một lần."
Ôn Diệp đã sớm quên mình lúc trước đã đề cập qua cái gì.
Nàng ngẩng đầu hỏi: "Cái gì có thể thử một lần?"
Từ Nguyệt Gia thả khăn trở lại, ánh mắt nhìn về phía nàng, giọng nói có chút nghiêm túc: "Tăng tiết."
Còn về phần tăng tiết cho ai ư, đương nhiên là Từ Ngọc Tuyên rồi.
Ôn Diệp sau khi phản ứng lại, nhịn không được cười ra tiếng.
Từ Ngọc Tuyên rửa tay xong đi tới thấy Ôn Diệp đang cười, vừa tò mò lại vừa nghỉ hoặc: "Nương đang cười cái gì vậy?"
Cười đủ rồi Ôn Diệp mới nói tiếp: "Không có gì, là cha con có chuyện muốn hỏi con mà thôi."
Từ Ngọc Tuyên vừa nghe xong lập tức nhìn về phía Từ Nguyệt Gia.
Từ Nguyệt Gia dừng một chút liên hỏi cậu bé: "Hứa lão sư đối với con như thế nào?"
Từ Ngọc Tuyên hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm đang cận kê chỗ mình, rất ngây thơ trả lời: "Lão sư đối với Tuyên nhi rất tốt, chưa bao giờ làm gì xấu cả."
Từ Nguyệt Gia khẽ vuốt cằm: "Rất tốt."
Từ Ngọc Tuyên tỉnh tỉnh mê mê, rất tốt là tốt đến mức nào vậy nhỉ!?
*
Thời gian dùng bữa tối, Ôn Diệp lại chuẩn bị đồ uống lạnh, mà trước mặt Từ Ngọc Tuyên là một chén nước dưa hấu nhỏ.
Về phần Từ Nguyệt Gia, không biết là phòng bếp nhỏ bận rộn quên mất hay là sao mà hắn chỉ có canh uống.
Từ Nguyệt Gia thoáng nhìn băng trong chén nàng mà khẽ nhíu mày: "Nàng mấy ngày nay đều ăn như vậy?"
Ôn Diệp nhìn theo ánh mắt của hắn, tam mắt nhìn xuống rồi hỏi: "Lang quân nói là đồ uống lạnh này?"
Từ Nguyệt Gia gật đầu: "Ừ"
Ôn Diệp trả lời: "Loại thời tiết này nếu không có nó, ta ăn không ngon, lang quân chẳng lẽ không phát hiện mấy ngày nay ta đã gây đi sao?"
Từ Nguyệt Gia nhìn nàng một lúc lâu vẫn không nói chuyện.
Ôn Diệp lúc này cũng sờ phần thịt mềm bên hông mình, thoáng xấu hổ nói: "Mặc dù gầy đến không rõ ràng." Từ Nguyệt Gia thu hồi ánh mắt: "Băng ẩm hàn lãnh, nàng mỗi ngày uống nhiều như vậy không tốt, coi chừng thân thể không khoẻ."
Hắn lại nói tiếp: "Tuy là mùa hè có chút nóng bức nhưng cũng không nên dùng quá nhiều như vậy."
"Ta biết, ngày mai ta sẽ không uống."
Sự quan tâm trong lời nói của Từ Nguyệt Gia, Ôn Diệp nghe ra được là thật hay là giả.
Vừa lúc dưa hấu Thẩm thị đưa tới cũng đã ăn xong.
Trước hết dừng một ngày, ngày kia lại đổi khẩu vị khác.
"Lang quân yên tâm, thân thể ta rất tốt."
Kết quả là đêm hôm đó, nàng đã bị vả mặt.
Ôn Diệp bị đau đến tỉnh lại, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nắm lung tung liền nắm được một bàn tay, lúc này nàng mới nhớ tới hôm nay Từ Nguyệt Gia ngủ lại Tây viện.
Ôn Diệp vội vội vàng vàng lay động đối phương: "Từ Nguyệt Gia, ta đau."
Từ Nguyệt Gia nghe thấy liền lập tức tỉnh lại.
Nương theo ánh sáng yếu ớt, Từ Nguyệt Gia thấy được một khuôn mặt tái nhợt.
Hắn nhướng mày: "Đau ở đâu?"
Ôn Diệp sờ soạng vị trí dạ dày, vẻ mặt thống khổ nói: "Nơi này..."
Từ Nguyệt Gia tận lực để cho nàng nằm thẳng, tiếp theo tay đặt lên chỗ đau của nàng, nhẹ nhàng chậm rãi mát xa.
Ấn một hồi lại hỏi: "Cảm giác như thế nào?"
Ôn Diệp gật đầu lại lắc đầu: "Khá hơn một chút, nhưng vẫn đau."
Tay Từ Nguyệt Gia hơi dời xuống, lòng bàn tay ấm áp đặt lên bụng nàng tiếp tục xoa bóp theo một hướng.
Không biết qua bao lâu, Ôn Diệp cảm giác mình đã bình tĩnh lại, thậm chí còn có tâm tình tò mò: "Lang quân vậy mà còn biết cả y thuật?"
Từ Nguyệt Gia tiếp tục xoa bóp và nói: "Xem qua mấy quyển sách y, có đọc lướt qua."
Ôn Diệp yếu ớt nói: "May mà có lang quân ở đây."
Từ Nguyệt Gia thấy sắc mặt nàng chuyển biến tốt đẹp mới dừng động tác trên tay mình lại.
Lần đầu tiên dùng ngữ khí không cho phản bác nói chuyện với nàng: "Bắt đầu từ ngày mai, cấm uống đồ lạnh."
Ôn Diệp thiếu chút nữa đã ngồi dậy: "Cái này không có liên quan đến chuyện đồ uống lạnh mài"
Từ Nguyệt Gia không đáp lại mà chỉ nói: "Đứng lên, ta đỡ nàng đi một chút."
Ôn Diệp lại rụt về: "Đã không còn đau nữa."