Lục thị không nhịn được mà nói với Tiển ma ma ở bên cạnh: "Ta nhớ Dương Châu cách Tô Châu cũng không xa lắm”"
Tiển ma ma nghe hiểu thâm ý trong lời nói của Lục thị, bà ấy suy nghĩ một chút mới dám nói: "Tam lão gia thân thể không tốt, phu nhân, ngài cũng biết chuyện này đi."
Nếu không thì đã không bỏ Thượng Kinh thành một mình mà trở về quê nhà Dương Châu dưỡng lão.
Để Tam lão gia đi trông dưa, thật sự làm khó người quá rồi....
Bị ma ma hầu hạ bên cạnh nhiều năm nhìn thấu tâm tư, Lục thị cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Để cho Tam thúc với thân thể không tốt của ông ấy đi quan tâm chuyện trồng dưa hấu, quả thật là có chút hoang đường.
Lục thị liếc mắt nhìn tiểu nhi tử đã ăn sang miếng dưa hấu thứ hai, nàng ấy dừng một chút rồi nói: "Chúng ta để hai hạt của giống dưa này lại, sang năm để Trần trưởng thôn trang thử xem."
Tiển ma ma không tiếng động cười cười đáp: "Vâng."
Hiện giờ thoạt nhìn qua trông phu nhân có vẻ tràn đầy sức sống hơn so với trước khi lấy chông nhiều.
Dưa hấu này quả thực rất ngọt, không kém gì so với trang trại của Từ Quốc Công phủ, thậm chí còn cảm thấy ngọt hơn, nhiều nước hơn, Lục thị cảm nhận được tâm ý của Ôn Diệp cũng nhịn không được suy nghĩ, Thẩm thị thật sự là một vị mẫu thân tốt.
Khó trách tại sao lại có thể nuôi được đệ muội tốt như thế.
Ôn Diệp mang theo mấy giỏ hoa quả trở lại Tây viện, Tây viện có một hầm băng nhỏ, không lớn lắm nhưng cũng đủ để Ôn Diệp ướp lạnh trái cây và nước trà vào mùa hè.
Có thể nói nàng là người đầu tiên trong phủ được tự do sử dụng nước đá, ngay cả Lục thị khi dùng cũng phải cân nhắc trước sau.
Giờ này, Từ Ngọc Tuyên vẫn còn đang đi học, Ôn Diệp bảo Đào Chi đi lấy chút thêm chút băng để nàng làm sinh tố dưa hấu.
Đào Chi vâng vâng dạ dạ, sau đó lại như nhớ ra điều gì liền quay qua hỏi: "Vậy bữa sáng tiểu thư muốn ăn gì?"
Đêm qua trời có một trận mưa to nên sáng nay không còn oi bức như trước, Ôn Diệp hiếm khi nào ngủ nướng được trong ngày hè, bởi vậy đồ ăn sáng nàng còn chưa kịp dùng.
Ôn Diệp suy nghĩ một chút nói: "Ta đột nhiên muốn ăn chút đồ nướng."
Đồ uống lạnh và đồ nướng mới là sự kết hợp tuyệt vời.
Lúc này Ôn Diệp không có ý định tự mình động thủ, mà là bảo phòng bếp nướng xong sẽ đưa vào, đến lúc đó một miếng thịt nướng lại một miếng dưa hấu ngọt ngào tươi mát.
Ài, cuộc sống mà, nhà mình giàu, phải hưởng thụ.
Chờ đồ nướng cùng sinh tố dưa hấu đều được bày lên bàn thấp, Ôn Diệp nằm ở trên ghế dựa để Đào Chi ngồi ở bên kia, đọc thoại bản cho nàng nghe.
Vân Chỉ thì ngồi ở bên cạnh chậu băng nhẹ nhàng phe phẩy quạt, quạt khí lạnh đến trước mặt Ôn Diệp. Thật thoải mái.
Đây mới là cuộc sống chứ.
Sau khi ăn uống no đủ, Ôn Diệp mới nhớ tới gì đó, nàng nói: "Đúng rồi, đợi lát nữa lang quân hồi phủ, nhớ đưa một chén qua đó."
Vân Chỉ: "Nô tỳ nhớ kỹ."
Ôn Diệp lại nói: "Dùng chén dưa hấu mà nương ta đưa tới ấy."
"Nhưng mà tặng một chén nhỏ là được, đừng mang nhiều quá."
Nàng chính là muốn cho Từ Nguyệt Gia nếm thử xem rốt cuộc dưa hấu nhà ai ngọt hơn, một chén nhỏ là đủ rồi, nhiều hơn nữa, nàng sẽ không đủ ăn mất.
Vân Chi phải ngơ ngác mất một lúc lâu mới đáp lại: "Vâng."
Ngữ khí có chút bất đắc dĩ.
Còn Đào Chi ở một bên thừa dịp lật sang trang mà cười trộm.
Vì bữa sáng ăn muộn nên bữa trưa tất nhiên cũng phải xê dịch về phía sau một chút.
Ôn Diệp phân phó cho phòng bếp nhỏ giữa trưa làm chút mì lạnh, có một mình nàng dùng bữa nên không cần bày ra quy củ gì. Mì lạnh cay cay với bánh bao nhân thịt, nhân thịt của bánh bao của nàng chỉ có thịt kho tàu và ớt xanh băm nhỏ trộn cùng nhau.
Canh thì không cần, nàng có sinh tố dưa hấu rồi.
Có dưa có nước có đủ thứ nên ngọ thiện liên tục được nàng ăn như vậy mấy ngày liền.
Chỉ là mấy ngày sau đó, bánh bao nhân thịt da lạnh đổi thành cái khác, cái gì mà bánh cuốn ăn kèm với nước sốt cay, nộm gà xé sợi, gà mỡ hành không xương, chân gà sốt cay,...
Chỉ cần có điều kiện có thể làm được thức ăn ngon, Ôn Diệp đều để cho Hồng Hạnh làm.
Vì có một người ăn nên không cần làm quá nhiều, trên cơ bản Hồng Hạnh một mình cũng có thể làm được.