Trong phòng có thêm vài người không quen, Từ Ngọc Tuyên vốn đang bước chân xông vào chính đường lại theo bản năng dừng lại.
Dương thị ngừng nói, phát hiện đứa bé trước cửa, nhất thời cười nói: "Đã lâu không gặp, Tuyên ca nhỉ tựa hồ cao lên không ít ha."
Ôn Diệp vẫy tay với Từ Ngọc Tuyên: "Lại đây."
Trong mắt Từ Ngọc Tuyên đều là sự tò mò, nhóc con chậm chạp đi tới trước mặt Ôn Diệp.
Ôn Diệp nói: "Đây là đại cữu mẫu con."
Sau khi đi học đã khác, phản ứng của cậu bé nhanh hơn rất nhiều, lúc này Từ Ngọc Tuyên hướng Dương thị hành lễ: "Tuyên nhi, bái kiến cữu mẫu-"
Dương thị mỉm cười gật đầu nói: "Trông thật lễ phép."
Từ Ngọc Tuyên mím cái miệng nhỏ nhắn, tươi cười khắc chế.
Ôn Diệp không để ý tới vẻ mặt đắc ý của cậu bé, có Hứa Bách Lễ dạy, tiểu tử này về sau nhất định sẽ là một người có cái miệng ngọt như đường cho xem, chỉ là hiện tại còn nhỏ, không biết che giấu chính mình.
"Còn có Trừng biểu ca của con."
Một lớn một nhỏ, hai đứa trẻ chào hỏi lẫn nhau.
"Biểu cal"
"Biểu đệ."
Ôn Diệp có đôi khi còn rất thích nhìn bộ dáng nghiêm trang của bọn nhỏ, Trừng ca nhi bộ dáng thanh tú, giống Ôn đại ca, làm theo quy củ, có khuôn có dạng.
Từ Ngọc Tuyên môi hồng răng trắng, mặt thịt tròn trịa, không thể nói lớn lên sẽ giống ai, bởi vì ai cậu bé cũng giống một chút.
Ánh mắt chớp chớp qua lại, nhưng cũng không đảo lung tung.
Lần đầu tiên tới cửa, Ôn Trừng còn chuẩn bị một món quà nho nhỏ, là do chính cậu bé làm ra, sau khi nhận quà liền lấy ra.
"Biểu đệ, cái này tặng đệ."
"Cảm ơn biểu ca-" Từ Ngọc Tuyên vui vẻ nhận lấy thẻ đánh dấu, cậu bé cũng lấy từ trong túi xách, móc ra một cây chuồn chuồn trúc, đưa cho Ôn Trừng: "Tuyên nhi tặng biểu ca, lễ vật này."
Lúc Ôn Trừng còn nhỏ cũng đã từng chơi chuồn chuồn trúc này, nhưng cậu đã vỡ lòng gần một năm, đồ chơi khi còn bé phần lớn cậu đều đưa cho em trai Ôn Triệt.
Nhưng đây đã là quà tặng của biểu đệ, cậu nên nhận mới đúng, từ chối sẽ làm đối phương buồn lòng.
Ôn Trừng nhận chuồn chuồn trúc, sau đó nói: "Cảm ơn biểu đệ, biểu ca rất thích món quà này."
Từ Ngọc Tuyên sờ sờ thẻ đánh dấu tinh xảo của Ôn Trừng, cũng nghiêm túc biểu đạt: "Tuyên nhi cũng thích cái này!"
Dương thị thấy vậy, cười nói: "Không nghĩ tới hai người chúng nó còn rất hợp ý." Ôn Diệp: "Là Trừng ca nhi trưởng thành hiểu chuyện."
Không đợi hai tiểu tử nói gì nữa, Ôn Diệp tiếp tục: "Tuyên nhi, còn có dì út của con nữa."
Ôn Nhiên có chút khẩn trương, đây là lần đầu tiên cô bé xuất phủ làm khách, mặc dù là đến nhà chồng của tỷ tỷ, nhưng cô bé vẫn có chút khẩn trương.
Cô bé cũng mang theo quà.
Thẻ đánh dấu của Trừng ca nhi chỉ kém một chữ, cô bé thấy cháu ngoại thích quà Trừng ca nhi tặng, bỗng nhiên không cảm thấy khẩn trương như vậy.
Lần trước vội vàng thu dọn, có rất nhiều sách rơi xuống, Ôn Nhiên vốn còn sợ hai lần đều tặng quà giống nhau, cháu ngoại sẽ không thích.
Ánh mắt Từ Ngọc Tuyên nhìn Ôn Nhiên, giọng nói bỗng nhiên nhỏ đi rất nhiều: "Dì út?"
Ôn Nhiên không thuần thục "ơi" một tiếng, sau đó lấy ra ba quyển sách vỡ lòng đã sớm ôm trong ngực, nói: "Cháu ngoại, đây là quà dì tặng cháu."
Từ Ngọc Tuyên phản xạ có điều kiện lui vê phía sau nửa bước.
Phản ứng không hề nhiệt tình như khi Ôn Trừng đưa cho cậu bé cái thẻ đánh dấu.
Ôn Nhiên nhìn thấy điều này có chút thất vọng, nhưng nhiều phần chân sách của cô bé đã bị hư hỏng, không tinh xảo như những thẻ đánh dấu mà Trừng ca nhi đưa cho.
Cháu ngoại không thích, hình như cũng bình thường.
Giống như khi còn bé cô cũng thích những thứ đẹp đẽ.
Ôn Diệp gọi Kỷ ma ma thay Từ Ngọc Tuyên nhận sách, sau đó nói: "Tiểu muội, đến chỗ Tứ tỷ đi."
Ôn Nhiên đi qua.
Ôn Diệp sờ sờ hai nụ hoa trên đầu cô bé nói: "Cháu ngoại muội rất thích."
Mắt hạnh Ôn Nhiên sáng lên: "Thật sao?"
"Không tin thì muội xem đi." Ánh mắt Ôn Diệp ra hiệu cho cô bé.
Ôn Nhiên khó hiểu nhìn sang.
Chỉ thấy Từ Ngọc Tuyên lại bắt đầu lục lọi túi xách của mình.
Từ Ngọc Tuyên đã nhớ ra, dì út, là dì út hư hỏng.
Cuối cùng cũng từ trong túi xách mò mẫm được thứ mình muốn, Từ Ngọc Tuyên xoay người, đưa thứ trên tay qua: "Này!"
Là một cây bút lông thỏ.
Ôn Nhiên sững sờ tiếp nhận.
Từ Ngọc Tuyên trong nháy mắt cao hứng hẳn lên, ngày mai không cần mỏi tay nữa.
Trong lòng Ôn Nhiên, cây bút lông thỏ này nặng hơn chuồn chuồn trúc nhiều.
Cho nên cháu ngoại thật sự thích sách vỡ lòng cô bé tặng, Ôn Nhiên nắm chặt bút lông thỏ trong tay, cũng cười cười: "Cảm ơn Tuyên nhi."
Ôn Diệp không ở trước mặt mọi người chọc thủng tâm tư tặng quà của tiểu thí hài, nhóc con này cho rằng đưa bút ra ngoài, ve sau cũng không cần luyện tư thế cầm bút nữa? Suy nghĩ cũng thật đẹp, chỉ tiếc đời không như mơ đâu nhóc!