Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 212




Ánh mắt của Ôn Diệp không khỏi dời sang bên cạnh.

Ôn Diệp từ trước đến nay là người không ủy khuất mình, một bàn đồ ăn, ba phong cách, mạnh ai nấy ăn.

Nàng thích ăn cay, Từ Ngọc Tuyên thiên vị ngọt, Từ Nguyệt Gia thì thanh đạm.

Ớt đặc sản Lăng Thành làm ra món gà cay ngon hơn so với trước kia nàng từng ăn, Ôn Diệp không cẩn thận ăn được một quả ớt khô có hạt, cay xé cổ họng.

Nàng cố nén cay, gap cho Từ Nguyệt Gia một miếng thịt gà: "Dường như gần đây lang quân ăn ít đi rất nhiều, chắc là nhiều công vụ, mệt mỏi, ăn miếng thịt gà cay, kết hợp với cơm đi."

Từ Nguyệt Gia chưa từng phát giác nàng khác thường, cho rằng nàng thấy Kỷ ma ma ở đây, lại bắt đầu nhập vai nương tử hiền thục.

Hắn liếc nhìn thịt gà viên trong đĩa, dùng đũa gắp lên ăn, nhai hai cái, liền cảm thấy không đúng.

Mà lúc này Ôn Diệp đã sớm dời ánh mắt, đang cúi đầu uống canh.

Từ Nguyệt Gia nhìn nàng chăm chú một lát, mặt không đổi sắc nuốt xuống.

Sau đó trước khi Ôn Diệp kịp phản ứng, gắp cho nàng một miếng mướp đắng, cũng nói: "Ăn cay nhiều dễ bốc hỏa, mướp đắng thanh nhiệt khử hỏa."

Chỉ cần có thể ăn, Ôn Diệp đều có thể ăn hai miếng, chỉ có mướp đắng là không thể.

Nàng xoay tay gắp mướp đắng cho Từ Ngọc Tuyên, nói: "Phải rồi, thịt viên ăn nhiều khó tiêu hóa, nào, nếm thử mướp đắng cha con gắp cho đi."

Từ Ngọc Tuyên không rõ tình huống nghe lời đưa vào miệng, vừa nhai một chút, lông mày lập tức nhăn thành chữ "Xuyên" nhỏ.

Cậu bé nhổ miếng mướp đắng trong miệng ra, kêu lên: "Nước-nước-"

Ôn Diệp đút một ngụm canh, Từ Ngọc Tuyên uống một ngụm lớn, cuối cùng nuốt xuống vị lạ.

Sau đó liền bắt đầu ồn ào: "Tuyên nhi không nên ăn-"

Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nhìn về phía Từ Nguyệt Gia ở đối diện nói: "Cha ăn đi."

Ôn Diệp đồng ý gật đầu: "Cha con đúng là rất thích."

Từ Ngọc Tuyên thần sắc chắc chắn, cái miệng nhỏ nhắn nói: "Lão sư nói, phải hiếu thuận!"

Cho nên cha ăn đi

Từ Nguyệt Gia:

Ôn Diệp nhướng mày, quả nhiên nhóc con này rất hiếu thuận.

Mà hết thảy rơi vào trong mắt Kỷ ma ma lại thành khung cảnh cả nhà nhớ thương lẫn nhau, một nhà ba người hòa thuận cỡ nào.

*

Từ Ngọc Tuyên thuận lợi bắt đầu kiếp sống vỡ lòng của cậu bé, mà thời gian ấm áp luôn ngắn ngủi, ngày thứ nhất tan học, người tới đón cậu bé là Ôn Diệp và Từ Nguyệt Gia, ngày thứ hai là Lục thị, ngày thứ ba có thêm Từ Quốc Công. Sau đó, cũng chỉ còn lại Kỷ ma ma.

Từ Ngọc Tuyên vẫn đeo túi xách thêu đầu tiểu lão hổ, Nhẫn Đông dắt cậu bé đi, bên kia là Kỷ ma ma.

Cậu bé hỏi Kỷ ma ma: "Nương đâu?”

Kỷ ma ma kiên nhẫn trả lời: "Nhà mẹ đẻ Nhị phu nhân có người tới, Nhị phu nhân đang ở tây viện chiêu đãi, cho nên mới không có cách nào tới đón tiểu công tử đi học."

Từ Ngọc Tuyên nghi hoặc: “Ai vậy?”

Kỷ ma ma từ ái cười nói: "Có cữu mẫu, tiểu biểu ca của Tuyên nhi, còn có dì út của Tuyên nhi."

Từ Ngọc Tuyên trợn tròn mắt: "Tiểu di ư?!"

Hình như có nghe qua ở đâu đó rồi, tâm đột nhiên hoảng hốt.

*

Dương thị đến Quốc Công phủ, đương nhiên phải đến chính viện gặp Lục thị trước.

Lục thị ân cần thăm hỏi một phen, ngắn ngủi lại khách khí hàn huyên một chút, liền để cho Thanh Tuyết dẫn đường, mang Dương thị ba người đi tới tây viện ngồi.

Dương thị vừa vào tây viện, liền thấy được hai cái xích đu lớn nhỏ hình dạng đều không giống nhau dưới hành lang, Ôn Diệp sớm nhận được tin tức từ trong phòng đi ra, nghênh đón.

Nàng mỉm cười nói: "Đại tẩu."

Dương thị nhìn thấy người tới, sắc mặt hồng hào, mặt mày vô ưu vô lo, trong lòng liền rõ Ôn Diệp ở Quốc Công phủ đại khái trải qua cuộc sống như thế nào.

Nàng ấy cũng nở nụ cười nói: "Nương nhớ muội, vốn định tự mình tới thăm muội, nhưng trong phủ sự vụ nhiều, Nương đành phải sai ta tới thay bà nhìn muội."

Dứt lời, nàng ấy lại cụp mắt nhìn hai hài tử bên cạnh nói: "Vừa lúc học đường trong phủ hôm nay được nghỉ một ngày, ta liền dẫn hai đứa chúng nó tới."

Ôn Diệp gọi một tiếng "Trừng ca nhỉ", Trừng ca nhi lễ phép đáp: "Tứ cô cô."

Ôn Nhiên lại đem ánh mắt chuyển hướng sang bên cạnh cậu bé, hai tỷ muội nhìn nhau một phen, không nói chuyện.

Ôn Diệp một lần nữa nhìn về phía Dương thị nói: "Đại tẩu, chúng ta vào nhà nói chuyện đi."

Dương thị "Ừ" một tiếng.

Khi Từ Ngọc Tuyên tan học trở lại Tây viện, Ôn Diệp đang cùng Dương thị tán gẫu tới việc Nhị tẩu Liễu thị sắp sinh.