Ba người Dương thị không ở Quốc Công phủ quá lâu, sau khi dùng bữa trưa, Ôn Diệp dẫn bọn họ đi dạo quanh Quốc Công phủ, lại uống hai chén trà, ăn chút điểm tâm, rồi ngồi lên xe ngựa trở về Ôn phủ.
Ôn Diệp còn chuẩn bị ba rương đồ, bảo Dương thị mang về.
Dương thị muốn từ chối, lại bị Ôn Diệp ngăn lại, nàng nói: "Đại tẩu, đây là một ít đặc sản, cô tổ mẫu Tuyên nhi từ lăng thành mang đến, nương ở Thịnh Kinh lâu, có lẽ là chưa từng nếm qua, tẩu cũng không thể ngăn cản ta hiếu thuận với nương chứ."
Nàng đã nói như vậy, Dương thị sao có thể từ chối, thấy thật sự chỉ là một ít đồ ăn bình thường, nên đã để cho người ta thu xếp vào phía sau trong xe.
Dương thị cười cười nói: "Ta trở về sẽ nói với nương, những thứ này đều là tứ muội hiếu kính người."
Nói xong, nàng ấy dẫn trưởng tử Ôn Trừng vào kiệu xe, để lại thời gian cho hai tỷ muội Ôn Diệp nói chuyện.
Ôn Diệp vuốt tóc Ôn Nhiên, nói: "Được rồi, trở về đi, chờ con của Nhị tẩu đầy tháng, ta sẽ trở về thăm muội và di nương."
Lời nói ngọt ngào, nàng luôn không nói được.
Ánh mắt Ôn Nhiên lộ ra vẻ không nỡ nói: "Tứ tỷ, muội sẽ chăm chỉ đọc sách, sau đó sẽ tiết kiệm tiền."
Ôn Diệp nghe cô bé nói thế, có chút buồn cười: "Đã lâu như vậy rồi, muội vẫn còn để dành tiền à?"
Ôn Nhiên nghiêm túc gật đầu, tiếp theo cô bé kéo Ôn Diệp, ý bảo nàng cúi người xuống, ghé vào bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Muội đã tiết kiệm được hai trăm lượng rồi-"
"Nhiều vậy sao?" Ôn Diệp tính toán, lúc này mới có mấy tháng.
Ôn Nhiên sờ sờ trán, ngượng ngùng nói: "Kỳ thật tiền cha cho muội đều dùng để mua sách, còn hai trăm lượng này, có hơn phân nửa là tiền mừng tuổi của nương, còn có ca ca tẩu tẩu cho lễ mừng năm mới."
Thẩm thị vốn là người rất chú ý đến việc tiết kiệm, rất ít khi phô trương lãng phí, sao có thể để Ôn Nhiên tiết kiệm được một số tiền lớn như vậy, ít nhiều làm Ôn Diệp có chút giật mình.
Như vậy xem ra, nàng "hiếu thuận" Thẩm thị, vẫn là có chút ít.
Từ Ngọc Tuyên chờ nửa ngày mới chen vào, hai bên nhìn nhau nói: "Nương? Di út?”
Ôn Diệp nhìn cái đầu nóng bừng bừng đột nhiên xuất hiện, im lặng nói: "Tuyên nhi phải ngoan, nương đang nói chuyện với dì."
Từ Ngọc Tuyên chỉ chỉ mình: "Tuyên nhi muốn nghe-"
Ôn Diệp bảo Ôn Nhiên lên kiệu, sau đó nói với tiểu hài tử bên cạnh: "Con nghe đi."
Từ Ngọc Tuyên lắng nghe không khí, sau đó sửng sốt nói: "Không có nghe gì cả?"
Trước khi Ôn Nhiên vào kiệu lại chào tạm biệt Ôn Diệp một lần nữa, sau đó lại hướng về phía Từ Ngọc Tuyên nói: "Cháu ngoại Tuyên nhi, cám ơn cháu đã tặng dì bút lông thỏ."
Bị ba chữ "bút lông thỏ ngắn ngủi hút đi sự chú ý, Từ Ngọc Tuyên nhếch miệng, vung tay lên: "Dì nhỏ, không cảm ơn không cảm ơn-" Ôn Diệp không nhịn được, gật đầu: "Nhóc con tinh quái này."
Sau khi tiễn tiểu muội và đại tẩu Dương thị, Ôn Diệp dẫn theo Từ Ngọc Tuyên trở về Tây viện.
Sau khi Dương thị về đến nhà, thoáng thu dọn một chút, thấy sắc trời còn sớm, liên mang theo ba rương đặc sản đến chính viện tìm bà bà Thẩm thị.
Hôm nay Thẩm thị vừa đặt lễ đính hôn đưa đến Tô Châu, thấy Dương thị tới, còn khiêng ba cái rương, không khỏi nghi hoặc.
Dương thị mở miệng giải thích: "Nương, ba rương này là đặc sản Lăng Thành, Tứ muội tặng."
Thẩm thị dừng lại, nói: "Vậy sao?"
Dương thị sai người khiêng rương vào: "Vốn con dâu không muốn nhận, là Tứ muội nói những thứ này là muội ấy hiếu thuận nương, con dâu đành phải thay nương tiếp nhận."
Thẩm thị nhìn về phía Dương thị, xác nhận nói: "Hiếu thuận với ta?"
Dương thị gật đầu.
Thẩm thị: "..."
Ôn Tứ lại đang suy nghĩ cái gì đây.
Suy nghĩ hồi lâu, Thẩm thị một lân nữa đem ánh mắt đặt ở ba chiếc rương đặc sản kia, trầm tư một lát sau nói: "Đã như vậy, con làm chủ, phân cho mỗi viện một phần, nhớ phân cho Khê Thúy viện bên kia nhiều một chút."
Dương thị cũng nghĩ tới đây, đặc sản Tứ muội cố ý chuẩn bị, hẳn là không chỉ hiếu thuận nương đơn giản như vậy.
Nàng ấy lập tức đáp lời: "Nương, con dâu hiểu rồi."
Thẩm thị nghĩ nghĩ lại hỏi: "Con đến Quốc Công phủ một chuyến, cảm thấy thế nào?”
Dương thị nhớ lại nói: "Quốc công phu nhân đối với Tứ muội rất tốt, các công tử trong phủ nhìn có vẻ cũng thích Tứ muội, nhất là Tuyên ca nhi, đứng chung một chỗ với Tứ muội, nhìn tựa như nương con ruột vậy."
Thẩm thị nghe vậy liền an tâm.