Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 637




Một chiếc có thùng xe đằng sau để chở người, còn mấy chiếc phía sau đều dùng để chở hàng hóa, đồ vật chất đống trên xe.

Nhưng mà trên hàng hóa đều được bao phủ bằng một lớp vải nỉ dày, nhìn không thấy trên xe đang chở thứ gì.

Mấy chiếc xe ngựa đó đi thành một đoàn hướng về phía thôn Bạch gia, thôn dân đều rất tò mò đoàn xe ngựa này muốn làm gì vậy.

Nhưng thấy những chiếc xe ngựa này đi về phía nhà của Bạch Thạch Đường thì mọi người chỉ nghĩ một chút rồi cũng không nói thêm nhiều lời nữa.

Bạch Thạch Đường mở liên tiếp hai cửa hàng trên huyện thành, đều có tình hình kinh doanh vô cùng tốt, việc làm ăn càng ngày càng lớn, bây giờ cùng với người khác đàm phán chuyện buôn bán thì cũng là việc bình thường, không cần bọn họ quan tâm nhiều làm gì.

Mà bên này, Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam, cùng với Bạch Kim Bắc đang ở trong sân chào đón Tằng Chính Nghiệp, Tằng chưởng quầy từ xa đến.

Tằng Chính Nghiệp là một nam nhân trung niên tầm ba mươi tuổi, dáng người không cao, hơi gầy gò, nhưng khí chất lại không hề tầm thường, từ lời nói và cử chỉ là có thể thấy được là một người quanh năm giao tiếp buôn bán ở bên ngoài.

Mọi người tập trung vào việc thảo luận vài chuyện có liên quan đến việc trồng nấm mà lúc trước đã nói qua.

Sau một hồi trò chuyện và nhắc tới chuyện thành lập xưởng trong thôn thì Tằng Chính Nghiệp liền đi xem xưởng làm trứng muối và bắp cải muối cay mà Bạch Kim Bắc bây giờ đang quản lý.

Thấy bên trong xưởng được sắp xếp quản lý rất gọn gàng ngăn nắp, nên Tằng Chính Nghiệp cũng liên tục gật đầu: "Lúc trước khi Bạch Thạch Đường gửi thư cho ta cũng đã nhắc tới Bạch chưởng quầy là một người có năng lực lại có đầu óc kinh doanh, bây giờ xem ra cũng đúng như vậy."

Mà sau khi nếm thử nước sốt nấm mà Tô Mộc Lam làm thì lại càng khen không dứt miệng, giơ ngón tay cái lên với Tô Mộc Lam: "Nước sốt này làm quá ngon."

"Lúc trước ta còn đang suy nghĩ các ngươi muốn tự trồng nấm thì cũng là chuyện tốt, nhưng cho dù có trồng được nấm thì việc vận chuyển bảo quản để bán cũng là vấn đề lớn, bây giờ thì cũng không cần quan tâm đến nguồn tiêu thụ nấm nữa rồi, nước sốt nấm ngon như vậy thì đến chỗ nào cũng sẽ bán được."

Nhìn thấy Tằng Chính Nghiệp đang vô cùng vui vẻ nên Bạch Kim Bắc liền nhân cơ hội hỏi: "Tằng chưởng quầy, vậy việc trồng nấm thì chúng ta…."

"Bạch chưởng quầy yên tâm, lần này ta cũng mang theo khuẩn nấm đến đây." Tằng Chính Nghiệp cười nói: "Đã có thể làm cho Bạch Thạch Đường viết thư cho ta thì ta nghĩ là nhất định cũng không phải là chuyện gì kém cỏi, cũng cảm thấy đi qua đi lại vận chuyển khuẩn nấm thì càng phiền phức nên đã mang theo tới luôn."

"Bây giờ cảm thấy đúng là ta đã không làm sai, lời nói của Thạch Đường cũng đúng như sự thật hôm nay ta tới nhìn, đến nơi này là quyết định đúng rồi."

Lời này có nghĩa là Tằng Chính Nghiệp đồng ý hợp tác cùng kinh doanh trồng nấm.

Bạch Kim Bắc có chút vui vẻ, liên tục gật đầu, sau đó thương lượng một số chuyện tiếp theo trong công việc hợp tác làm ăn với Tằng Chính Nghiệp.

Tằng Chính Nghiệp sẽ cung cấp khuẩn nấm, cũng phụ trách việc dạy cho mọi người nên gieo trồng nấm như thế nào, còn Bạch Thạch Đường thì phụ trách việc xây dựng lều trồng nấm, và tuyển công nhân làm việc, hai gia đình sẽ chia lợi nhuận 5 – 5.

Còn bên làm nước sốt nấm thì sẽ được bên trồng nấm cung cấp nguyên liệu với giá cả ưu đãi, sau đó sẽ do bên xưởng làm nước sốt nấm để bán, lợi nhuận từ việc kinh doanh nước sốt nấm sẽ chia cho Tằng Chính Nghiệp theo tỉ lệ phần trăm từ lãi ròng.

Nhưng mà đầu tiên là Tằng Chính Nghiệp không được hợp tác cùng với người khác để dạy kỹ thuật trồng nấm, và cũng phải cung cấp tất cả các kỹ thuật gieo trồng để đảm bảo sản lượng của lều trồng nấm, cũng như lượng nguyên liệu cần cung cấp cho bên xưởng.

Mọi việc đã được quyết định, mọi người cũng không chậm trễ thêm nữa, liền bắt đầu bận rộn làm việc.

Nhà Bạch Kim Bắc có sân trống nên vài ngày trước sau khi nhận được thư đã quét dọn sạch sẽ để cho Tằng Chính Nghiệp dẫn theo tiểu nhị của mình sắp xếp công việc và ở tạm.