"Vẫn là nương Hổ Tử nghĩ chu đáo." Tô Mộc Lam mím môi cười, cầm đồ vật trong tay nhét vào tay Lưu thị: "Cơm cháy và bỏng ngô, cầm về cho bọn nhỏ ăn vặt."
"Tẩu tử cũng quá khách khí rồi…"
Lưu thị ngăn cản Tô Mộc Lam: "Nhanh cầm lại đi, tẩu giữ lại để mang lên trấn trên bán lấy tiền."
Cuộc sống của gia đình Tô Mộc Lam bây giờ đã tốt hơn rất nhiều, nhưng một gia đình của góa phụ, phải nuôi bốn đứa nhỏ vẫn là không dễ dàng, hơn nữa việc bán thức ăn này cũng chưa chắc làm ăn được lâu dài như việc trồng trọt, ngộ nhỡ sau này không thể kiếm được tiền, đất đai trong nhà cũng không có nhiều thì cuộc sống sẽ lại khó khăn hơn.
Hơn nữa, nếu cầm thì sợ rằng mẹ chồng của nàng lại cằn nhằn thêm lần nữa.
Tô Mộc Lam thấy ánh sáng trong mắt Lưu thị tối sầm lại, liếc mắt nhìn nhà chính một cái, lập tức nhớ tới lần trước nàng tặng canh ruột non cho nhà Lưu thị thì nghe được tiếng quát mắng của Hàn thị.
Lúc ấy còn nghĩ sau tìm một cơ hội để tâm sự chuyện này với Lưu thị, nhưng sau đó vội vàng nấu các loại đồ ăn, cũng không gặp mặt nhiều với Lưu thị.
Tô Mộc Lam suy nghĩ một chút, nói: "Bây giờ nương Hổ Tử có bận không, nếu không bận thì có thể đến nhà ta nói chuyện một lúc không?"
"Được." Lưu thị đồng ý.
Hai người cùng nhau đi đến nhà của Tô Mộc Lam, ngồi xuống dưới gốc cây táo, Tô Mộc Lam pha một ấm trà mang lại đây.
"Bọn Thủy Liễu đâu rồi?" Lưu thị nhận chén trà, nhìn xung quanh một vòng, thấy mấy đứa nhỏ không có ở nhà.
"Ta đuổi bọn chúng ra ngoài chơi rồi."
Tô Mộc Lam đặt một cái ghế xuống, ngồi bên cạnh Lưu thị: "Việc này, nương Hổ Tử, ngươi không nhận mấy đồ ăn của ta, có phải hay không thím Hàn …"
Lưu thị vừa nghe lời này, liền nhớ tới những lời cay nghiệt mà ngày thường Hàn thị vẫn nói, vành mắt nhịn không được đỏ ửng, lại sợ Tô Mộc Lam nhìn thấy, vội vàng cúi đầu: "Ôi, dù sao ta cũng quen rồi."
"Mẹ chồng nhà ta khá tốt, nói một cách miễn cưỡng thì bà ấy cuối cùng vẫn là mẹ chồng, ta là nàng dâu, nói vài câu cũng không có gì….
Nếu so với gia đình người khác thì cũng không khác biệt lắm."
Thời đại này, đến nhà người khác làm dâu, hầu hạ bố mẹ chồng, là chuyện thiên kinh địa nghĩa, mẹ chồng dù có khắc nghiệt như thế nào, thì nàng dâu đều phải chịu đựng, muốn có thể kiên cường đứng thẳng eo, thì cũng chỉ tới khi ngươi lên làm mẹ chồng.
Đó chính là lý giải cho câu nói "Làm nàng dâu nhiều năm sẽ trở thành mẹ chồng".
Bởi vì lúc trước đã chịu nhiều khắc nghiệt và khó xử, chờ tới lúc bản thân có thể đứng thẳng, sẽ muốn giải phóng cảm xúc đau khổ này, muốn trút giận lên đầu củba người khác.
Đau khổ cứ như vậy truyền từ đời này sang đời khác.
Lưu thị là nàng dâu của thời đại này, cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi tư tưởng của thời đại này, có thể nói ra những lời như vậy, không có gì đáng ngạc nhiên.
Tô Mộc Lam có thể lý giải.
"Chậc, chuyện giữa mẹ chồng và nàng dâu xưa nay đều như vậy, nàng dâu vốn đã yếu thế hơn, cũng là chuyện không còn cách nào khác, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nương Hổ Tử, có một số lời nói ta vẫn phải nói ra để khuyên nhủ ngươi mới được."
"Mẹ chồng đúng là mẹ chồng, sở dĩ gọi là mẹ chồng là bởi vì bà ấy không phải là mẹ ruột, hiếu kính mẹ chồng là việc nên làm, cố gắng hết sức là tốt rồi, nhưng trái tim này….
cũng đừng thay đổi."
"Lời này có nghĩa là, muốn khuyên ngươi, tất cả mọi việc đừng suy nghĩ quá nhiều, cũng đừng để trong lòng.
Giống như việc ngươi hiếu kính đồ vật này nọ, việc nên làm thì phải làm, quần áo ăn uống không được thiếu, những việc làm cho bà ấy, chỉ cần làm tốt mặt ngoài là được, không để mọi chuyện thành vấn đề lớn trong mắt người ngoài là được rồi." Tô Mộc Lam khuyên nhủ.
Đừng quá coi trọng suy nghĩ của Hàn thị…
Lưu thị suy nghĩ một lúc lâu, tới khi ngẩng đầu lên thì đôi mắt đã không còn đỏ, đón lấy ý cười trong sáng của Tô Mộc Lam, đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp, gật đầu: "Ta đã biết, Tô tẩu tử."