"Vậy mới đúng chứ." Tô Mộc Lam tươi cười: "Sau này có chuyện gì liên quan đến thím Hàn mà ngươi nghĩ không thông, nếu nguyện ý tâm sự thì hãy đến nói với ta, ta cũng có thể đưa thêm ý kiến cho ngươi, có đôi khi gặp chuyện mà chỉ buồn bực trong lòng, thời gian quá dài thì vừa dễ dàng nghẹn ra bệnh, vừa khiến bản thân để tâm chuyện nhỏ nhặt."
Tô Mộc Lam có thể cảm nhận được Lưu thị là người có tấm lòng lương thiện, người như vậy nàng nguyện ý giúp đỡ khuyên nhủ, cũng nguyện ý đưa thêm nhiều ý kiến hơn cho nàng ấy.
"Vậy sau này có chuyện gì ta sẽ tới tìm Tô tẩu tử trò chuyện nhiều hơn." Lưu thị nhếch miệng nở nụ cười, chỉ là đang cười thì ánh mắt nhìn Tô Mộc Lam lại có thêm vài phần nghiêm trọng, ngay cả lông mày cũng nhíu lại.
"Sao vậy, có phải mặt của ta có vết bẩn gì không…"
Tô Mộc Lam thấy Lưu thị nhìn chằm chằm bản thân, theo bản năng vươn tay lên lau mặt.
"Không đúng, không đúng." Lưu thị vội vàng xua tay: "Ta chỉ là nghĩ hình như tuổi của Tô tẩu tử còn nhỏ hơn ta…."
Lúc Tô Mộc Lam ép cưới Bạch Thạch Đường, tuy rằng coi như là cô nương lỡ thì, nhưng lúc ấy cũng chỉ vừa mười tám tuổi, bây giờ cũng mới là hai mươi mốt tuổi, so với Lưu thị năm nay đã hai mươi hai tuổi thì còn nhỏ hơn một tuổi.
Nhưng Tô Mộc Lam nhìn mọi việc vẫn thông suốt hơn.
Có đôi khi, con người thật sự không thể chỉ nhìn vào tuổi tác.
Trong lòng Lưu thị có chút cảm thán.
Khụ…
Tô Mộc Lam vội vàng giải thích: "Ôi, ta từ nhỏ đã rất trưởng thành rồi, phụ mẫu cũng mặc kệ ta, mọi việc nếu không nhìn thông suốt một chút thì cuộc sống lại càng không có cách nào vượt qua." Lưu thị nghe vậy, mím môi.
Tô Mộc Lam rất ít khi nhắc tới nhà mẹ đẻ của nàng, hình như sau khi gả tới nơi này cũng chưa từng về nhà mẹ đẻ thăm hỏi, nhưng Lưu thị cũng mơ hồ nghe được một số việc, nói là Tô Mộc Lam trước kia cũng chịu nhiều khổ cực, nương mất sớm, phụ thân cũng sớm cưới kế mẫu, cuộc sống ở nhà không hề dễ chịu.
Nếu nói như vậy, thì lúc trước Tô Mộc Lam sống chết gì cũng phải bám lấy Bạch Thạch Đường có phải là bởi vì thật sự không còn đường để đi, mới bắt buộc phải làm việc này, lúc vừa đi theo Bạch Thạch Đường, tẩu ấy mới sống được vài ngày tốt lành thì Bạch Thạch Đường lại không còn, hẳn là bị kích thích lớn, khoảng thời gian kia mới như bị choáng váng nên đã đánh mắng khắt khe mấy đứa nhỏ…
Trong đầu Lưu thị suy nghĩ chuyện này, lại nhìn Tô Mộc Lam bây giờ có năng lực, chịu khó làm việc, còn đối xử với mấy đứa nhỏ rất tốt, lại càng cảm thấy những chuyện ngày trước Tô Mộc Lam làm khiến cho người khác nhìn không vừa mắt là chuyện xảy ra vì có nguyên nhân khác.
"Ban ngày ban mặt, người chết ở chỗ nào rồi? Một đám chỉ biết ăn no rồi trốn đi nhàn nhã, việc nhà có còn làm nữa hay không!"
Trong sân ở cách vách, tiếng chửi rủa của Hàn thị bắt đầu vang lên.
Khuôn mặt của Lưu thị trắng bệch, theo bản năng cắn môi.
Lời nói thì như đang mắng tất cả mọi người trong nhà nhưng nàng hiểu được, Hàn thị chỉ là đang mắng nàng mà thôi.
Tô Mộc Lam thấy thế, vỗ nhẹ vai của Lưu thị.
Lưu thị được cổ vũ, sự uất ức trong lòng đã tan đi hơn nửa: "Yên tâm, ta không để trong lòng."
"Nhưng mà không thể nói chuyện với Tô tẩu tử được nữa, ta phải về trước rồi."
Như lời nói của Tô Mộc Lam, không cần thân mật nhưng mặt ngoài phải làm được ở mức không để cho người khác lấy ra được sai lầm để chỉ trích, nếu không bản thân sẽ không thể đứng vững được, ngược lại còn chôn vùi tất cả mọi chuyện ngày thường đã làm.
"Đồ vật cũng cầm lấy đi." Tô Mộc Lam đưa bỏng ngô và cơm cháy lúc đầu cho nàng.
"Ôi, nhưng mà chỉ cho tẩu một số hạt giống mà thôi, cũng không phải cái gì có giá trị cả…"
"Vạn sự khởi đầu nan." Tô Mộc Lam cười ngắt lời nàng.
Hiển nhiên, Tô Mộc Lam đây là muốn cho nàng từ chuyện này bắt đầu, trước tiên học cách rộng mở tấm lòng, trên mặt không so đo với Hàn thị, nhưng trên thực tế việc mình muốn làm cứ tiếp tục làm, không cần để ý tới Hàn thị.