Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 147




Bây giờ là đầu mùa thu, cà chua và dưa chuột đã không còn kết quả được nữa, đậu đũa cũng đã kết quả lần cuối trong năm, phải nhổ bỏ cây trồng sớm một chút, sau đó xới đất để trồng củ cải trắng, có thể rắc một ít hạt giống rau mùi trồng ở phía chân tường.

Cà tím và ớt vẫn có thể phát triển nhưng thời gian lâu, phải đợi tới cuối mùa thu mới xử lý được, đến lúc đó sẽ trông thêm rau chân vịt mùa đông.

Mùa đông ở phương Bắc có thời gian kéo dài, vào mùa đông tất cả thực vật đều không thể phát triển, tuy rằng muối ít rau dưa là có thể vượt qua mùa đông, nhưng những vitamin cần có vẫn không thể thiếu.

Tô Mộc Lam rất coi trọng chuyện trồng rau này, chuẩn bị thu dọn ruộng rau thật cẩn thận.

Cũng may lúc xây phòng ở thì Bạch Thạch Đường đã rào diện tích sân vườn không hề nhỏ, chỗ cửa nhà cũng có đất trống, nếu tính tổng diện tích cũng phải chiếm hai ba phần tổng khu vực phòng ở, nếu sử dụng hết thì một nhà năm người các nàng vẫn có thể có đủ rau xanh ăn.

Cũng bởi vì diện tích đất có thể trồng rau không tính là nhỏ, Tô Mộc Lam dẫn bốn củ cải nhỏ cùng nhau bận rộn hai ngày mới xới hết đất lên, chuẩn bị trồng củ cải trắng và bắp cải.

Nhưng….

Không có hạt giống.

Nguyên chủ ở nhà hết ăn lại nằm, công việc trong nhà và trong đất và đều giao hết cho bọn nhỏ làm việc, bởi vì bọn nhỏ hiểu chuyện cần cù, rất nhiều việc đều làm tốt nên nguyên chủ càng không quan tâm, thời điểm mùa xuân cũng không đặc biệt giữ lại hạt giống của các loại đồ ăn.

Tô Mộc Lam suy nghĩ một chút, vào nhà cầm một ít cơm cháy, múc một gáo bỏng ngô, đi sang bên cạnh tìm Lưu thị.

Nàng nhớ rõ mấy ngày trước Lưu thị đã nói, nhà nàng ta giữ lại nhiều hạt giống, nếu cần thì cứ đi tìm nàng ấy là được.

Vừa tới cửa nhà của Lưu thị thì trùng hợp gặp Lưu thị đang cầm giỏ trúc, hình như muốn đi ra ngoài.

"Nương Hổ Tử muốn đi ra ngoài sao?"

"Đang muốn đi ra ngoài, nhưng mà là chuẩn bị đi tìm tẩu đấy, trùng hợp tẩu cũng tới rồi." Lưu thị nhếch miệng cười tươi, lắc lắc cánh tay đang cầm giỏ trúc: "Hai ngày nay hái được rất nhiều lá vừng, nghĩ chắc nhà tẩu không có, chuẩn bị tặng cho tẩu tử một giỏ."

Lá vừng, sau khi phơi nắng sẽ trở thành rau khô, chờ đến khi nào ăn thì cho vào nước đun sôi, làm mì sợi hoặc làm nhân bánh bao thì đều ăn khá ngon.

Cũng bởi vì phơi nắng hoàn toàn thành rau khô cho nên rất dễ dàng bảo quản, chỉ cần không gặp nước là có thể để sang năm thứ hai, là đồ ăn mà nhà nông dùng từ trong mùa đông dài lâu cho đến mùa xuân sang năm, dùng tới khi có thể ăn rau xanh, là một trong những loại rau rất quan trọng.

Lưu thị đoán là trong nhà Tô Mộc Lam không trồng cây vừng, cho nên muốn tặng cho nhà Tô Mộc Lam một rổ để có thể ăn ngon vào mùa đông.

Trong lòng Tô Mộc Lam chợt ấm áp: "Thật sự cảm ơn nương Hổ Tử, vừa rồi nhà ta mới dọn dẹp lại đất trồng rau, còn đang nghĩ vào mùa đông cũng không biết có đủ đồ ăn hay không, trùng hợp ngươi đã giúp ta suy xét việc này."

"Nhưng mà còn phải phiền nương Hổ Tử một việc, đất trồng rau của nhà ta vừa mới xới xong, muốn trồng một ít củ cải trắng và bắp cải, nhưng năm nay lại quên giữ lại hạt giống, đang muốn tìm ngươi lấy chút hạt giống về trồng."

"Trời, ta còn tưởng là chuyện gì chứ, chỉ là hạt giống thì trong nhà ta còn nhiều lắm." Lưu thị đưa giỏ trúc cho Tô Mộc Lam: "Tô tẩu tử cầm lấy giỏ trước, ta đi lấy hạt giống cho tẩu."

Lưu thị nói xong liền xoay người vào phòng, một lúc sau đã trở lại, trong tay cầm ba gói giấy: "Đây là hạt giống bắp cải, đây là hạt giống củ cải, đây là loại củ cải xanh, dễ bảo quản, ăn nhiều nước, mùa đông ăn rất giòn, còn đây là rau cải bẹ, tẩu đã muốn trồng rau thì mỗi loại đều nên trồng một ít, rau cải bẹ sau khi thu hoạch thì phơi nắng một chút rồi làm cải bẹ cắt nhỏ, có thể ăn đến mùa xuân."

"Tới khi đến mùa xuân, thì cây gì cũng sẽ mọc lên cây non, nhưng trong một thời gian ngắn vẫn chưa thể thu hoạch được, cải bẹ cắt nhỏ còn có thể giúp chống đỡ một thời gian, tránh cho lúc đó phải ăn rau chân vịt tới phát chán."