Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 146




"Cũng đúng." Phùng thị đồng ý gật đầu.

Ngày trước khi vẫn còn là một tiểu cô nương, phụ mẫu của nàng đã nói về điều này, sau khi gả chồng đến thôn Bạch gia thì cha mẹ chồng cũng thường xuyên nhắc nhở về chuyện này.

Bây giờ, Tô Mộc Lam cũng nói như vậy.

Sao đột nhiên cảm thấy Tô Mộc Lam còn hiểu biết rất nhiều điều vậy?

Phùng thị nhếch miệng: "Nhà ngươi ăn gì vào bữa cơm trưa vậy?"

Lần trước nàng đã nói rồi, sẽ thường xuyên sang kiểm tra đồ ăn của nhà Tô Mộc Lam, để xác định xem nàng ta có thật sự kiếm được tiền nhờ bán đồ ăn hay không, cuộc sống hàng ngày của nhà Tô Mộc Lam có thật sự tốt hay không.

"Mì sợi gan heo." Tô Mộc Lam nói: "Lần trước Phùng tẩu tử không phải nói muốn nếm thử mấy đồ ăn làm từ nội tạng của heo có ăn được hay không mà, vừa đúng lúc, ta vẫn còn nước sốt gan heo kho, mì sợi cũng có sẵn, tẩu muốn nếm thử một chút không?"

Phùng thị đối với việc dùng nội tạng heo để nấu ăn vẫn luôn rất tò mò, vừa nghe Tô Mộc Lam nói như vậy, vội vàng gật đầu: "Được, nấu một ít thử, chỉ cần một đũa mì là được rồi, ta chỉ nếm thử mùi vị thôi."

Vừa nói xong, Phùng thị đã đi vào phòng bếp, cầm rơm rạ bỏ vào trong bếp để nhóm lửa.

Thật hiển nhiên, Phùng thị hoàn toàn không khách sáo gì hết.

Tô Mộc Lam đã quen với sự thẳng thắn của Phùng thị, chỉ gom lại phần mì sợi còn lại trên thớt, chờ nước trong nồi sôi rồi cho mì vào.

"Không cần phải nấu kỹ như vậy, ta ăn cứng một chút." Phùng thị ngồi ở trước bếp, không quên dặn dò một câu.

"Được." Tô Mộc Lam trả lời, nhìn mì sợi đã nấu chín, vớt ra bỏ vào trong bát, rưới nước sốt gan heo kho lên trên: "Phùng tẩu tử nếm thử đi."

Phùng thị cũng không khách khí, tự động cầm đũa, gắp mì trong bát rồi đưa vào miệng.

Sợi mì mềm, nước sốt gan heo kho mới lạ ngon miệng, Phùng thị chỉ cảm thấy trong miệng tràn đầy hương vị, muốn há mồm khen mì gan heo này thật sự là ăn quá ngon, nhưng miệng đang đầy gan heo và mì sợi, nàng thật sự không còn miệng để nói, vừa nhai từng ngụm lớn, vừa liên tục gật đầu với Tô Mộc Lam.

Mãi cho đến khi nửa bát mì kia đều vào bụng, Phùng thị lúc này mới liên tục tặc lưỡi: "Thủy Liễu nương, ngươi làm mì gan heo thật sự ăn quá ngon, thật sự là không thể ngờ, nội tạng của heo cũng có thể làm ra món ăn ngon như vậy."

"Một bộ gan lợn, buổi trưa cũng không dùng hết, vì thế gan heo còn lại thì buổi tối ta sẽ làm rau trộn gan heo và canh gan heo, nếu Phùng tẩu tử thích thì buổi tối sau khi ta làm xong sẽ đưa một chút sang cho nhà tẩu."

Xem như là báo đáp lần trước Phùng thị đã tặng cá cho nhà nàng.

"Vẫn là thôi đi." Phùng thị liên tục lắc đầu: "Ngươi làm gan heo ăn ngon như vậy, mang sang nhà ta khẳng định ăn không đủ, cả nhà sẽ nhường tới nhường lui, cuối cùng lại bỏ vào hết bát của ta."

Tuy rằng biết cha mẹ chồng và trượng phu đều yêu thương nàng, nhưng ăn mảnh một mình như vậy vẫn có chút xấu hổ.

"Chờ lần sau ta mua một bộ gan heo về, ngươi giúp ta kho nước sốt để ta mang về làm rau trộn ăn." Phùng thị đề nghị.

"Vậy được, nếu tẩu chịu ăn ruột già heo thì ta cũng có thể giúp tẩu kho ruột già, sau đó tẩu mang về nhà xào ăn, rất thơm." Tô Mộc Lam nói: "Đến lúc đó ta cắt bớt phần mỡ đi, ăn sẽ không bị ngấy, mềm mại và ngon miệng."

"Nghe cũng không tệ." Phùng thị có chút đăm chiêu gật đầu: "Được rồi, sau này ta sẽ mang nguyên liệu tới nhà ngươi, đến lúc đó ngươi nhớ giúp ta làm một lần."

"Được." Tô Mộc Lam đồng ý gật đầu.

Đã quyết định xong việc này, Phùng thị cũng không ở lại thêm nữa, đi về nhà trước.

Tô Mộc Lam bưng bát không của mình, tiễn Phùng thị đến cửa, sau đó gọi Bạch Thủy Liễu giúp đỡ nàng thu dọn bát đũa, bận rộn rửa chén bát.

Buổi chiều, Tô Mộc Lam dẫn theo mấy đứa nhỏ làm trợ thủ, dọn dẹp một chút khoảng đất trồng rau ở trước cửa nhà.