Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 145




"Nếu không phải là nhà họ Ngụy chúng ta, lúc trước hắn nghèo đến mức không một xu dính túi, chẳng cưới nổi vợ đâu!"

Sau khi Ngụy Đại Hữu uống một ngụm trà, thấy sắc mặt Ngụy thị nhăn nhó khó nhìn, ông bắt đầu chân thành nói "Con gái à, con còn trẻ tuổi không hiểu rõ, con rể vào cửa nhà trong lòng giống như kẻ trộm vậy, chẳng làm được chuyện gì ra hồn, chỉ muốn lấy tài sản của nhà người khác."

"Con nghe Ngô Trác Viễn dỗ ngon dỗ ngọt, nào là vì tốt cho cửa hàng Ngụy Ký, nhưng dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi, nói đi nói lại cũng đều muốn nhân dịp này để làm chủ cửa hàng Ngụy Ký, sau này chuyện gì chúng ta cũng phải nghe theo lời hắn."

"Con ngẫm lại xem, nếu sau này Ngụy Ký từ họ Ngô nhà hắn định đoạt, thế chẳng phải là hắn muốn làm cái gì thì làm cái đó, con còn có tiếng nói gì trong nhà nữa hay không?"

Ngụy thị cắn cắn môi, nhìn nhìn cửa hàng, lại cúi đầu nhìn ngón tay xoắn xuýt đến trắng bệch của mình.

- ---

Tô Mộc Lam bán xong mấy loại đồ ăn, theo thường lệ đi mua một chút đồ vật dùng trong nhà.

"Buổi trưa muốn ăn gì, hầm thịt kho tàu được không." Tô Mộc Lam đề nghị.

Hầm thịt kho tàu, hấp cơm lên, nước thịt kho tàu trộn với một chút cơm, khi ăn thấy thơm ngào ngạt.

"Nương……"

Bốn đứa đầu tóc củ cải trăm miệng một lời, "Muốn ăn gan heo."

Sau khi nói xong, bốn đứa đầu tóc củ cải liếc nhìn nhau, khúc khích cười ranh mãnh.

"Lần trước nương làm gan heo ăn rất ngon."

"Súp gan lợn ăn cũng ngon."

"Rau trộn ăn ngon nhất!"

Tô Mộc Lam nhìn mấy cái đầu củ cải nghị luận gan heo và các món ăn khác, nàng toét miệng cười nói "Thế thì chúng ta sẽ mua gan heo về, buổi trưa ăn mì gan heo, tới buổi tối lại làm gan heo quay, rau trộn gan heo, cộng thêm canh gan heo nữa, các con thấy sao?"

"Được ạ!" Bốn đứa đầu tóc củ cải lại một lần nữa trăm miệng một lời mà đáp.

Tô Mộc Lam cười cười, đến cửa hàng thịt ở bên kia mua một bộ gan heo hoàn chỉnh, lại mua một cân thịt, chuẩn bị sẵn cho ngày mai làm bánh bao hoặc là hoành thánh nhỏ để ăn.

Về tới nhà, Tô Mộc Lam lại không ngừng nghỉ, tiếp tục bận rộn nấu ăn.

Gan heo tươi ngon được cắt ra một phần tư, cắt thành từng lát mỏng, ướp với tinh bột, nước tương, muối, rượu.

Cùng lúc ấy thì cho gừng thái chỉ, hành cắt ngắn vào nồi xào nhanh tay, thêm nước vào đun sôi ùng ục, cuối cùng cho thêm một chút dấm, dầu mè cho vừa khẩu vị, canh mì gan heo cũng làm xong.

Nàng đổ mì đã chần sơ qua vào trong tô, tưới một ít canh gan heo đã nấu chín lên, sau đó bưng ra bàn.

Gan heo tươi nấu thành nước canh, ăn vào có vị mềm và thơm hơn so với gan heo được hầm rồi xào.

"Ăn ngon!"

Bốn đứa đầu tóc củ cải há to miệng ăn mì sợi, ăn gan heo mềm mịn mà khen không dứt miệng.

Tô Mộc Lam cười tủm tỉm mà nhìn bốn đứa đầu tóc củ cải, cầm chén mì lên gắp đưa vào miệng.

"Nương của Thủy Liễu à."

Bên ngoài truyền đến tiếng gọi, Tô Mộc Lam buông chén nhìn ra bên ngoài, thấy Phùng thị đang đi vào sân.

"Phùng tẩu tử đấy à."

"Ăn cơm sao?" Phùng thị nhìn thấy khóe miệng Tô Mộc Lam dính dầu mỡ, lại đưa mắt về phía nhà chính thăm dò, thấy bốn người Bạch Thủy Liễu đang nhấm nháp mì.

"Sao không ăn ở ngoài sân, trong nhà chính nóng nực mà."

"Uhm… cứ ăn ở nhà chính thôi, ăn ở trong sân không tiện." Tô Mộc Lam cười cười.

Không tiện sao?

Phùng thị chớp chớp mắt, "Haiz, lần trước ta cũng không biết ngươi có thể kiếm được tiền từ việc bán thức ăn đó."

"Trong thôn có rất nhiều người không biết, ngại giải thích phiền toái nên ta quyết định ăn ở trong nhà chính, tránh cho người khá đến nhìn thấy lại nói linh tinh."