Có điều khi nghe đến câu nói muốn giúp đỡ người nhà họ Ngô kia, bàn tay nắm chặt lại.
Lời nói này đúng là thật, hắn thật sự muốn giúp đỡ cả nhà Ngô Điền Phúc.
Ngô Điền Phúc là nhị thúc của hắn, đường ca đường tẩu của hắn đã mất, để lại hai đứa trẻ, cuộc sống mưu sinh hàng ngày không dễ dàng gì, hắn giúp đỡ không phải là chuyện đương nhiên hay sao?
Thế mà người nhà họ Ngụy lại coi chuyện này giống như mãnh thú hồng thủy vậy.
Nguyên nhân là gì, chẳng phải là vì hắn là người ở rể hay sao?
Ngô Trác Viễn cắn chặt răng, ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Đại Hữu, "Cha, cha nói cái gì thì là cái đấy, nhưng con cũng vì muốn tốt cho cửa hàng Ngụy Ký, vì cuộc sống sau này trong nhà tốt hơn một chút."
"Tình hình hiện tại của cửa hàng Ngụy Ký như thế nào cha cũng thấy rồi đấy, một ngày cũng không có mấy người tới mua, nếu cứ tiếp tục duy trì như vậy, Ngụy Ký sớm hay muộn sẽ phải đóng cửa, lúc ấy là do cha cố chấp không nghe khuyên bảo, Ngụy Ký sớm hay muộn sẽ bị phá hủy ở trong tay cha …"
"Chát!"
Một cái cái tát buông xuống ngắt lời của Ngô Trác Viễn.
Ngô Trác Viễn đau đớn che mặt lại.
Từ trước đến nay Ngụy Đại Hữu quát mắng hắn rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên duỗi tay đánh người.
Ngụy Đại Hữu còn chưa hết cơn giận, chỉ thẳng vào Ngô Trác Viễn mắng tiếp, "Ngươi là cái thá gì, dám nói những lời như vậy ở trước mặt lão tử? Đúng là nuôi ong tay áo, lúc trước nếu không phải là nhờ nhà họ Ngụy chúng ta thì bây giờ ngươi đã ăn xin ngoài đường từ lâu rồi!"
"Hiện tại để ngươi làm con rể trong nhà, ăn ngon mặc đẹp, cửa hàng cũng giao cho ngươi quản lý, ngược lại ngươi thì sao, cái thứ ăn cây táo, rào cây sung, muốn đè đầu cưỡi cổ chỉ đạo ta chứ gì!" Ngô Trác Viễn lắc lắc đầu.
Nhiều năm như vậy, Ngụy Đại Hữu đã không ngừng nói những lời này một lần.
Rốt cuộc là cái gì khiến hắn cảm thấy chuyện này có thể thuyết phục được Ngụy Đại Hữu chứ?
Ngụy Ký giao cho hắn quản sao?
A, từ việc làm điểm tâm đến quy định giá tiền, thậm chí vị trí đặt điểm tâm ở chỗ nào trong cửa hàng, Ngụy Đại Hữu cùng Ngụy thị đều sắp xếp ổn thỏa, hắn không thể đưa ra bất cứ ý kiến gì, ngày thường hắn ở bên trong cửa hàng, chẳng khác gì tiểu nhị mà cửa hàng thuê cả.
Không, vẫn có khác biệt, tiểu nhị có tiền công, hắn không có.
Nắm tay Ngô Trác Viễn xiết chặt lại.
Ngụy thị ở bên trong cửa hàng đã sớm nghe thấy tiếng động ở bên trong hậu viện.
Việc Ngụy Đại Hữu răn dạy Ngô Trác Viễn là chuyện thỉnh thoảng xảy ra, Ngụy thị đã quen nhìn thấy rồi, nhưng chung quy lại vẫn là trượng phu của chính mình, Ngụy thị lo lắng trong lòng nên nhòm qua cửa thăm dò tình huống bên trong.
Thấy hai người đang khắc khẩu với nhau, Ngụy thị lập tức nhíu mày lại, khi nhìn thấy Ngụy Đại Hữu duỗi tay cho Ngô Trác Viễn một cái tát, nàng vội vàng ngăn cản Ngụy Đại Hữu, "Cha, cha làm gì thế."
"Nói chuyện thì nói chuyện, cha động tay động chân làm gì?"
"Ta là nhạc phụ của hắn, duỗi tay đánh một chút thì có làm sao? Ngày thường ăn của nhà họ Ngụy, uống của nhà họ Ngụy, chẳng lẽ còn không được mắng sao?" Ngụy Đại Hữu gân cổ lên, ánh mắt nhìn Ngô Trác Viễn vẫn mang theo giận giữ vô cùng.
Ngô Trác Viễn cắn môi, không phân bua tranh cãi nữa, nét mặt âm trầm, xoay người rời đi.
"Trác Viễn……" Ngụy thị vội vàng tiến lên ngăn cản, lại bị Ngô Trác Viễn đẩy ra, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn hắn đi xuyên qua cửa hàng mà đi.
"Nhìn dáng vẻ của hắn kìa, nhăn mặt cho ai xem? Chớ có quên là lúc trước nhà họ Ngụy vớt hắn từ hố bùn lầy ra đó, bây giờ thời gian qua lâu đã quên sạch rồi, đúng là thứ không biết điều!" Ngụy Đại Hữu vẫn hùng hùng hổ hổ mắng.
"Cha, cha đừng nói nữa, cha xem Trác Viễn tức giận đến mức bỏ đi rồi kìa." Ngụy thị sốt ruột đến mức dậm chân, "Cha cũng quá khắc nghiệt."
"Khắc nghiệt gì, những lời ta nói đều là thật! Con xem toàn thân hắn kìa, ăn mặc đều là nhà chúng ta ban cho?"