Ngụy thị không lập tức nói tiếp, mà cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó lại ngước mắt thăm dò quầy hàng của Tô Mộc Lam bên kia.
Không thể không nói, đây là mối buôn bán khiến người ta hâm mộ.
Nhưng mà …
"Lần trước ta trở về nói chuyện này với nương." Ngụy thị nhíu mày nói, "Bà cũng nói phải lựa thời cơ thích hợp hãy nói với cha một câu, còn việc cha có đồng ý hay không thì cũng khó nói trước.
Nghe ý tứ của nương, hẳn là quá sức."
"Trong thôn này làm gì có cửa hàng nào như vậy, chẳng phải mọi việc nên rèn sắt khi còn nóng mới thành sao, nói cách khác, nếu có người khác đoạt trước thì khi đó chúng ta chỉ còn cách ngồi nhìn người khác kiếm tiền."
Ngô Trác Viễn nói tiếp, "Ta thấy hay là hôm nay nương tử hỏi cha một câu xem sao, rốt cuộc đây là một cách kiếm tiền, không biết có bao nhiêu người nhìn chăm chú đâu." Ngụy thị lại cúi thấp đầu hơn.
Nàng suy nghĩ một hồi lâu, sau đó nói, "Vậy thì buổi trưa ta về nhà, nói chuyện này cùng cha xem sao……"
"Chuẩn bị nói chuyện gì với ta?" Ngụy Đại Hữu bước vào cửa hàng, ánh mắt sáng ngời mà nhìn về phía Ngụy thị cùng Ngô Trác Viễn.
Ngụy thị hơi sợ Ngụy Đại Hữu, quay mặt đi, "Không … không gì."
Ngụy Đại Hữu cũng không truy vấn quyết liệt Ngụy thị, lập tức đi về phía bên trong hậu viện, đi được một nửa liền vẫy vẫy tay về phía Ngô Trác Viễn, "Trác Viễn, con tới đây một lát"
"Ồ." Ngô Trác Viễn nhấc chân đuổi kịp, cùng Ngụy Đại Hữu đi vào bên trong hậu viện.
Tới hậu viện, Ngô Trác Viễn hết sức ân cần mà dâng một ly trà lên cho Ngụy Đại Hữu, "Cha, mời uống trà." Ngụy Đại Hữu không đón nhận trà.
Ngô Trác Viễn giật mình sửng sốt, khi nhìn Ngụy Đại Hữu, thấy trên mặt ông ta tràn đầy tức giận.
"Cha……"
"Trong mắt ngươi còn có người cha này sao?" Ngụy Đại Hữu chỉ vào Ngô Trác Viễn mà mắng, "Ta thấy ngươi hiện tại đã đủ lông đủ cánh, nên tòa miếu nhỏ này không chứa được ngươi đúng không, cho nên ngươi mới dám làm chủ cửa hàng Ngụy Ký?"
Ngô Trác Viễn lập tức hiểu rõ mọi chuyện, nhất định là nhạc mẫu đã nói chuyện này cùng Ngụy Đại Hữu.
Căn cứ theo tính tình của Ngụy thị, khi nàng ấy nói chuyện cùng nhạc mẫu chắc chắn sẽ nói chuyện này là ý tưởng của nàng, nhưng Ngụy Đại Hữu nhất định không cho là như vậy, chỉ cảm thấy đây đều là do Ngô Trác Viễn hắn ra chiêu.
Việc này đúng là chủ kiến của hắn, Ngô Trác Viễn cũng không dự định phủ nhận, trực tiếp mở miệng nói, "Cha, con cũng vì muốn tốt cho cửa hàng Ngụy Ký của chúng ta thôi."
"Việc làm ăn của Ngụy Ký chúng ta quả thực là càng ngày càng sa sút, muốn kiếm tiền lâu dài về sau, chỉ có thể tìm lối ra khác, nếu cha không muốn thay đổi mấy loại điểm tâm thì cũng chỉ có thể nghĩ cách khác mới ổn."
"Mua một số đồ ăn mới về bán, kinh doanh thêm dựa vào kỹ năng của chúng ta, đồ điểm tâm của chúng ta vẫn tiếp tục duy trì, sẽ không bị mai một, đây chẳng phải là chuyện đẹp cả đôi đàng hay sao?"
"Đẹp cái rắm!"
Ngụy Đại Hữu ngắt lời Ngô Trác Viễn nói, "Lấy thêm đồ ăn về bán, người khác sẽ nhìn cửa hàng Ngụy Ký của chúng ta với ánh mắt
thế nào?"
"Chỉ sợ đều nói Ngụy Ký chúng ta nhiều năm phát triển rực rỡ như vậy, cũng có lúc phải đi cầu xin hàng hóa củba người khác tới bán, nền tảng cũng bị đoạn tuyệt, bao nhiêu mặt mũi đều bị ném xuống đất để người ta dẫm vào!"
"Đừng cho là ta không biết trong lòng Ngô Trác Viễn ngươi có mục đích thế nào, từ khi ngươi vào nhà họ Ngụy chúng ta, dã tâm kia của ngươi chưa bao giờ từ bỏ, cả ngày chỉ nghĩ cách lên làm chủ gia đình, để người nhà họ Ngụy ta ngoan ngoãn nghe theo lời ngươi nói, lấy tiền của nhà họ Ngụy chúng ta đi giúp đỡ người của nhà họ Ngô các ngươi."
"Ta nói cho Ngô Trác Viễn ngươi nghe, không có cửa đâu! Ngươi muốn làm chủ cửa hàng Ngụy Ký này thì trừ phi ta đã chết!"
Quát mắng một hồi, Ngô Trác Viễn nghe xong mà ong hết cả đầu.
Ngày thường những lời răn dạy như vậy hắn cũng nghe không ít, sớm đã tập mãi thành thói quen, lúc này cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, sắc mặt chẳng hề có chút biến đổi nào.