Edit: Hanna
Beta: Heulwen
Chu Chính nhận được điện thoại của cô gái nhỏ, anh đang bận họp với các bộ phận trong công ty, vừa nghe được có người đến tận nhà ăn vạ, còn bảo đã mang thai con của anh, anh lập tức giải tán hội nghị, vội vàng lái xe về nhà.
Tống Phi Vũ đỡ Tống Viện ngồi lên sô pha, cô cũng rất tức giận, nghe giọng điệu của người đàn ông kia, dường như việc này là sự thật.
Diêu Phỉ đứng ngồi không yên, cô không biết lúc Chu Chính trở lại, cô còn có thể bảo trì khí thế này được không, phải thừa nhận rằng, người đàn ông kia có lòng dạ quá thâm sâu.
Chu Chính gấp gáp về nhà, còn chưa đẩy cửa ra đã lập tức nghe thấy có người đang khóc.
Anh mở cửa tiến vào, tầm mắt của cả ba người phụ nữ đều đồng loạt dừng trên người anh.
Tống Viện là bi thương, mang theo khó hiểu cùng tức giận.
Tống Phi Vũ thì rất bình tĩnh nhưng cũng không thể che dấu được sự tức giận và thất vọng trong đó.
Diêu Phỉ có sợ hãi, có khiếp đảm, phần nhiều là hoảng loạn khi nhìn thấy người đàn ông kia.
Đối mặt với ba người phụ nữ, Chu Chính bảo trì trầm mặc, anh đi qua bên đó, không chào hỏi Tống Viện và Tống Phi Vũ trước mà gằn giọng nói với Diêu Phỉ: “Tại sao cô lại ở đây?”
“Em… em mang thai?” Diêu Phỉ nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông khi nhìn mình, cô ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Mang thai?” Chu Chính không tin một chút nào, người đàn bà này tới nhà chỉ đơn giản là vì tiền.
Trong lòng Tống Phi Vũ đột nhiên dâng lên một ý nghĩ đáng sợ trong nháy mắt, nghĩ muốn băm cụ dương vật của người đàn ông này ra.
Một bên là Tống Viện vừa bật khóc, ưỡn bụng to, làm người khác không đành lòng nhìn, Tống Phi Vũ vội vàng an ủi, nhưng có ích gì đâu?
“Thật đấy, ông chủ Chu Chính, em thật sự mang thai, các cô ấy đều xem qua giấy khám thai rồi!” Diêu Phỉ nói với khuôn mặt đầy vẻ vô tội.
Chu Chính cau mày, xem ra là thật, anh nhìn về phía hai chị em trên sô pha, nhất thời không biết làm sao bây giờ?
“Cô về trước đi.” Chu Chính phải suy nghĩ kỹ hơn, đầu tiên cứ phải đuổi người đàn bà này ra khỏi nhà.
“Được, ông chủ Chu, em chờ tin tức của anh.” Diêu Phỉ đã đạt được mục đích, cho dù có ở lì tại đây thêm nữa thì cũng không giải quyết được việc gì.
Cô ta cầm túi xách, liếc mắt nhìn cái bụng to của Tống Viện một cái, khẽ cắn cắn môi đi ra ngoài.
Tống Phi Vũ thấy Tống Viện khóc thương tâm như vậy, cô không nhịn được nữa, đứng lên chất vấn người đàn ông: “Tại sao anh lại làm như vậy, chị em còn sắp sinh rồi.”