Edit: Hanna
Beta: Heulwen
Từ sau ngày Tống Phi Vũ từ chối Thẩm Tuấn, quả nhiên anh không còn dây dưa với cô, sau đó có ngẫu nhiên gặp mặt một lần ở trường học, bên người anh có một cô gái khác, dụng mạo của cô ấy có vài phần tương tự như cô, cô cũng không nhìn nhiều, vội vàng rời đi.
Nhưng thật ra Thẩm Tuấn nhịn không được mà xoay người nhìn chằm chằm bóng lưng của cô gái.
Vừa vào tháng mười hai, thành phố Trường Hải đã nghênh đón một đợt không khí lạnh tràn về, nhiệt độ hạ thẳng xuống mức không độ, vốn là một thành phố nhỏ ở phía Nam, nhiệt độ không khí thấp như vậy cũng rất ít gặp trong những năm qua.
Buổi sáng trời rét buốt lạnh lẽo, Tống Phi Vũ mặc áo lông vũ, khi cô ra cửa, Tống Viện gọi cô lại, đưa cho cô mấy trăm đồng.
“Hai ngày nay nhiệt độ giảm mạnh, cầm lấy mà mua đồ ăn ngon.” Tống Viện vác bụng bầu to ra nói.
“Cảm ơn chị.” Tống Phi Vũ mỉm cười.
“Không có gì.” Tống Viện xua xua tay, cô ấy rất ít khi đối xử với người khác như vậy, xem ra khi mang thai có thể thay đổi một con người.
“Đúng rồi, tối hôm qua anh rể không về nhà hả?” Tống Phi Vũ nhìn lên trên tầng.
“Không về, hình như tối qua có tiệc rượu, gọi điện thoại cho anh nhưng cũng không có ai nhận.” Tống Viện lắc đầu.
“Chắc là bận quá.” Tống Phi Vũ không nghĩ nhiều, nói với Tống Viện: “Tạm biệt.” Sau đó đi luôn.
Đúng là Chu Chính bận bịu tham gia tiệc rượu, anh vội vàng đi xã giao, chi nhánh mới của công ty vừa mở ra, có rất nhiều việc phải chuẩn bị, nghĩ buổi tối sẽ về, lại không nắm chắc tửu lượng của bản thân mà uống say, uống say không đáng sợ, đáng sợ chính là ngày hôm sau tỉnh lại, lại thấy có một người phụ nữ đang nằm bên cạnh.
Hậu quả sau khi say rượu chính là hoàn toàn không nhớ rõ được tối hôm qua đã xảy ra những chuyện gì, anh dùng tay đánh vào đầu mình, những vẫn không nghĩ ra.
Diêu Phỉ mở mắt ra, cô nhìn thấy người đàn ông vừa gặp tối hôm qua đã mặc xong quần áo, cô đành phải ngồi dậy, nói: “Ông chủ Chu, dậy sớm thế?”
Chu Chính thắt cà vạt, đứng lên, nói rành mạch: “Bao nhiêu tiền?”
“Ấy? Ông chủ Chu có ý gì?” Người đàn ông này thật quá lõi đời, nhưng cái mà Diêu Phỉ cô muốn không chỉ là tiền.
“Bao nhiêu?” Chu Chính không còn đủ kiên nhẫn, anh vốn luôn luôn lạnh lùng vô cảm, vừa nhìn đã biết người phụ nữ này tiếp cận anh vì tiền.
“Ông chủ Chu quả nhiên là người hào phóng, 500 vạn!” Nếu người đàn ông này đã mở miệng thì trước mắt Diêu Phỉ cứ đòi chút tiền công thôi.
“Hả?!” Chu Chính nhìn chằm chằm người phụ nữ này, 500 vạn, thế mà cũng dám nói ra miệng.