Mau Xuyên: Ta Là Tuyệt Sắc Giai Nhân

Chương 113: TG7: Thiếu Soái Luôn Muốn Hôn Ta (16)




Tử Hoa nuốt không nổi đồ ăn nữa, cậu khó chịu ra mặt đặt đũa xuống. Hàn Chí Tinh cứ ngồi nhìn cậu ăn. Tên này đáng lẽ phải ở chỗ Tô Gia Nguyên chứ. Cậu khinh bỉ liếc nhìn tên khốn đang nghịch ngợm tay cậu.

Tử Hoa vẫn còn phải làm nhiệm vụ nên cậu phải nhịn xuống cảm giác ghê tởm. Hệ thống có nhắc nhở cậu thế giới này có vấn đề nhưng Tử Hoa không để tâm lắm. Nhưng lần này chắc cậu đã tin rồi, vấn đề này chắc chắn là do tên Hàn Chí Tinh này gây ra.

“Tôi có tin mà chắc có lẽ Tử Hoa sẽ thích đấy” Hàn Chí Tinh bàn tay mân mê mái tóc của Tử Hoa. Càng lún sâu Hàn Chí Tinh càng thấy Tử Hoa mê người. Rốt cuộc vì sao Hàn Chí Tinh cũng hiểu anh trai mình lại mê đắm đuối người này như thế

“Tin gì?” Cậu nghi hoặc nhìn anh. Hàn Chí Tinh sẽ chẳng bao giờ cho ai miễn phí gì cả. Và đúng như cậu dự đoán

“Ngủ với tôi đi, tôi nói cho” Khuôn mặt Tử Hoa không giấu được sự khinh bỉ. Cậu không thích tính cách của người này, lại còn chẳng phải đối tượng công lược của cậu nữa.

“Phiền ngài ra khỏi phòng tôi” Hàn Chí Tinh nhìn có vẻ không vui, khuôn mặt sầm lại tức giận. Trước nay đồ vặt anh muốn tất nhiên sẽ phải cướp cho bằng được thì thôi. Làm gì có chuyện Tử Hoa không muốn thì Hàn Chí Tinh sẽ chiều theo. Huống chi Hàn Chí Tinh yêu nhất chỉ có bản thân mình, còn lại cũng chỉ là trêu đùa.

Hàn Chí Tinh bế lại Tử Hoa ném lên giường. Cậu hoảng hốt muốn trốn thoát nhưng lại bị dồn ép vào góc giường. Giờ thứ cậu thấy duy nhất là cơ thể của anh. Hàn Chí Tinh cả đời sẽ không nghĩ tới cậu thế mà lại vung tay đấm thẳng vào mặt anh.

Máu chảy từng giọt xuống ga giường hoa văn. Một người với thân hình mảnh mai nhưng nắm đấm lại không hề nhân từ.

Tử Hoa khơi lại nỗi ám ảnh khi còn bé của anh, cũng là nỗi ô nhục mà anh muốn chôn vùi nó cho đến chết. Hàn Chí Tinh tức giận bóp cổ cậu. Tử Hoa chỉ có thể nức nở cố gắng phản kháng đẩy anh ra.v

Làn da Tử Hoa vừa trắng vừa mềm, đến khi Hàn Chí Tinh buông tay ra đã hằn lên mảng đỏ rực. Tử Hoa co người lại cố gắng hít thở, thiếu chút nữa cậu xuống âm phủ làm bạn với diêm vương rồi. Hàn Chí Tinh với ánh mắt lạnh lùng như muốn ăn thịt người. Anh đi đến lấy tàn thuốc đang hút dở dí thẳng vào bàn chân của cậu khiến Tử Hoa đau đớn.



Khuôn mặt ác độc nở nụ cười vặn vẹo khiến Tử Hoa nhìn vào cũng không hãi hùng. Lần đầu tiên cậu thấy Hàn Chí Tinh như thế.

Chỉ là Hàn Chí Tinh không nghĩ tới cậu dù đau đến nước mắt lăn dài trên mặt nhưng vẫn cắn răng không mở miệng cầu xin tha thứ. Anh cười cười rồi quan sát con mồi đang cảnh giác nhìn mình.

“Nếu tôi không ăn được, tôi sẽ phá nát nó” Hàn Chí Tinh rời đi cậu mới hoàn hồn. Căn phòng đồ đạc lộn xộn do xô xác khi nãy. Cậu đứng dậy đi đến mở hé cửa sổ nhìn khung quanh bên ngoài. Máu đỏ trải dài khắp đường, theo đó là tiếng khóc thét, sau đấy là tiếng súng.

Khung cảnh hỗn loạn, mùi máu tươi ngập tràn xộc thẳng vào mũi cậu. Tử Hoa mím môi đóng lại cửa sổ.

Cậu mở tủ lấy bộ đồ màu đen thay vào. Cậu nhìn trang phục biểu diễn rồi lặng người. Cảm xúc bây giờ thật khó tả. Tử Hoa cười nhạt nhìn dung nhan trong gương. Cậu vuốt mái tóc dài đến ngang lưng rồi buộc gọn lại. Tử Hoa đeo lên chiếc khăn che đi nửa khuôn mặt, để lộ đôi mắt xinh đẹp đào hoa bây giờ lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo, vô tình.

Tử Hoa dắt súng với dao vào bên hông. Cậu đi đến chào tạm biệt bà chủ lầu viện. Dù sau bà đã giúp đỡ cậu rất nhiều. Bà chủ đau lòng nhìn người mà mình coi như con giờ vì tình yêu mà không cần mạng sống.

“Thiếu soái Hàn chết rồi Tử Hoa, con buông tha cho mình đi”

“Dù ngài ấy còn sống hay đã chết con cũng sẽ lấy mạng những tên ch ó chết ngoài kia”

“Bình an nhé, Tử Hoa” Cậu mỉm cười chào mọi người rồi một mình đi ra ngoài. Khung cảnh mù mịt khói còn vương do trận chiến khi nãy. Cậu đi đến kiểm tra từng người nằm dưới đất, nếu còn hơi thở thì cậu dìu đến một ngôi nhà bỏ hoang gần đấy.

Tử Hoa đi một đoạn thì nghe tiếng khóc, cậu cẩn thận đi đến từng bước. Những tên lính này tàn bạo cưỡng b ức những người phụ nữ, mà họ không thể phản kháng lại được chỉ có thể yếu ớt mà chịu đựng từng cơn đau.



Cảnh tượng ghê tởm khiến cậu càng căm ghét chiến tranh hơn.

Tử Hoa rút súng nhắm thẳng vào từng người bắn chết. Tốc độ của cậu quá nhanh khiến đám người đang chìm vào dục v ọng lần lượt ngã xuống không ai kịp phản ứng. Tử Hoa đi đến lấy súng đạn trên người đám lính.

Tử Hoa nhìn những người phụ nữ, thậm chí có những cô bé chỉ mới mười mấy tuổi mặt mũi lấm lem. Tử Hoa suy nghĩ rồi bảo họ đi đến ngôi nhà bỏ hoang kia. Tử Hoa chỉ có thể làm đươc đến đây, cậu chỉ có một mình, không thể lo lắng được cho bất kì ai nữa. Muốn sống hay chết còn dựa vào chính bản thân họ.

Tử Hoa ném cho mấy người đấy mấy khẩu súng rồi rời đi. Những người đó cảm thán không thôi, họ không thể phân biệt được danh tính vị ân nhân kia. Ánh mắt xinh đẹp, thân hình mảnh mai nhưng động tác ra tay lại vô cùng tàn nhẫn. Mái tóc dài được buộc lên càng khiến họ khó mà biết được.

Tử Hoa cứ đi, gặp đám người của quân B sẽ thẳng tay giết chết, Chỉ là khi nãy cậu quá sơ sót, không đề phòng mà bị bắn một phá vào cánh tay. Tử Hoa một mình ngồi trong quán ăn đổ nát. Cậu lấy bình rượu sát trùng vết thương, Tử Hoa cẩn thận gắp viên đạn ra rồi băng bó lại. Không khí phản phát mùi cồn cùng mùi tanh của máu. Cả quá trình Tử Hoa không kêu đau dù là một lần. Dù cánh tay phải bị bắn thương nhưng cậu vẫn không ngừng việc của mình.

Tay trái không được linh hoạt như tay phải nên Tử Hoa di chuyển rất cẩn thận. Cậu chỉ đánh lén những người đi lẻ, còn đi theo từng đám thì sẽ bỏ trốn.

Chỉ trong một đêm, quân số bị giảm đi khủng khiếp khiến thủ lĩnh phải thông báo khẩn, triệu tập toàn bộ quân lính. Tin tức này khiến ai nấy đều lo lắng. Bất kể khi nào cũng có thể có người chết

“Có một thế lực nào đó đang âm thầm giết chết quân của ta. Vì thế yêu cầu các người phải cẩn thận, luôn đi theo nhóm 10 người. Hơn hết là gặp ai giết người đó, không được tha thứ”

“Vâng” Thủ lĩnh suy nghĩ rất kĩ, không thể nào có người phản bội được. Hàn Chí Tinh bây giờ còn đang phải bám vào quân B mới sống được. Thế rốt cuộc là ai cơ chứ.

Vị thủ lĩnh đấy cả đời sẽ chẳng nghĩ tới quân lính đông như vậy chỉ có một mình Tử Hoa giết họ.