Chiến tranh càng ngày càng ác liệt, người dân di cư đi nơi khác rất nhiều. Khu vực này vì thiếu đi sự bảo vệ nên đã bị quân B chiếm đóng. Nhà họ Hàn đã chạy trốn khỏi sự truy lùng của quân B. Lầu viện vẫn mở cửa, trở thành thú vui duy nhất của đám lính. Không ít những người bị làm nhục mà nhảy lầu tự vẫn. Bà chủ yêu quý nên giấu cậu rất kĩ. Tử Hoa còn được người do Hàn Chấn Kiệt phái đến bảo vệ.
Khu vực này trở thành căn cứ của đám B. Những quân sĩ cao đến lầu viện rất nhiều. Mỗi ngày Tử Hoa đều nghe tiếng khóc của những người khác, cậu ăn uống không đầy đủ nên đã gầy đi trong thấy. Cơ thể mảnh mai giờ trở nên yếu đuối, tưởng chừng cơn gió cũng có thể làm tổn thương cậu.
Tử Hoa ngồi bên trong đọc sách nhưng tiếng động bên ngoài đã thu hút sự chú ý của cậu. Cậu nghe tiếng hét của Tiểu Mai thì cũng không thể ngồi im được. Tử Hoa cầm dao đứng ở ném ở bên cửa nghe ngóng tình hình. Cánh cửa bị đẩy ra đập mạnh, tay vung dao của cậu bị nắm giữ.
Cậu tức giận đá mạnh vào đối phương. Nhưng khi nhìn khuôn mặt của đối phương cậu bất ngờ vô cùng. Hàn Chí Tinh thế mà lại phản bội đất nước sao? Vì chưa rõ ràng nên cậu chỉ có thể cố gắng giữ khoảng cách với anh.
Bên ngoài cậu nhìn thấy Tiểu Mai ngất đi, trên mặt là vết bầm dập. Người do Hàn Chấn Kiệt phái đến đã không cánh mà bay. Phao cứu hộ cuối cùng của cậu đã mất. Tử Hoa chỉ có thể trấn tĩnh bản thân đối diện ánh mắt đào hoa mang ý cười kia.
“Mạc Tử Hoa, tình nhân của thiếu soái Hàn” Tử Hoa khó hiểu nhìn Hàn Chí Tinh đang càng ngày càng bước đến gần, khi khoảng cách của hai người chỉ cách mấy mi li mét thì mới dừng lại.
“Không biết tôi giúp gì được cho ngài”
“Thơm thật đấy” Tử Hoa bị hắn giữ chặt vào trong lòng, bàn tay không yên vị mà du tẩu từ lưng xuống mông. Cậu ghét bỏ đẩy anh ra. Cái vẻ giả tạo khiến cậu gai mắt không thôi.
Tử Hoa nhân lúc Hàn Chí Tinh lơ là chạy đến giật lại con dao. Trước mũi dao sắc nhọn, Hàn Chí Tinh cười đùa giơ hai tay lên. Ánh mắt không hề sợ hãi mà như nhìn cậu như một con mồi ngon miệng.
“Nói mục đích đến đi”
“Ngài Mạc đã dùng cách gì để khiến thiếu soái Hàn bảo vệ như thế. Tôi muốn gặp ngài Mạc cũng rất khó đó” Tử Hoa buồn nôn muốn chết. Đối diện với Hàn Chí Tinh Tử Hoa hơi sợ hãi, tay cầm dao run run. Nguyên văn rõ ràng miêu tả ấm áp lắm, sao bây giờ cậu thấy anh như con quỷ vậy.
Hàn Chí Tinh mang đến cho cậu cảm giác áp bức, giống như anh có thể nhìn thấu bên trong cậu. Tử Hoa thấy đằng sau mình là bức tường lạnh lẽo thì chỉ biết cố gắng giữ vững bản thân không được gục ngã.
Hàn Chí Tinh thấy cậu sợ hãi đến run rẩy như vậy rồi mà vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, thật giống với con mèo đang xù lông mà.
Con dao trên tay cậu bị Hàn Chí Tinh giật lấy ném ra ngoài. Cả cơ thể mềm mại nhìn ôm lấy ném lên giường. Cơ thể vạm vỡ được tập luyện hằng ngày đè lên khiến cậu không thể phản kháng. Tử Hoa căm giận trừng mắt nhìn Hàn Chí Tinh.
“Hàn Chấn Kiệt đã chết rồi! Hắn sẽ không trở về nữa đâu”
“Nói dối!”
“Vậy em nghĩ tại sao đất nước trở nên loạn như thế, tại sao nhà Hàn phải bỏ trốn”
“Thiếu soái sẽ không sao cả”
“Muốn biết hắn chết như nào không” Tử Hoa hai mắt rưng rưng cắn răng kiềm chế tiếng nấc nghẹn. Đây chắc chắn là dối trá.
“Hắn thà chết chứ không để cho em bị tổn thương. Giữa tính mạng của hắn và em, tên đó đã không ngại gì chọn em”
“Cút! tôi sẽ giết chết anh” Tử Hoa dãy dụa càng dữ dội khiến anh phải giữ chặt hơn.
“Tử Hoa yêu dấu, người duy nhất có thể bảo vệ em chỉ có tôi mà thôi”
“Thiếu soái là anh trai anh mà”
“Câm mồm!” Cậu bị anh bóp chặt miệng. Tử Hoa nức nở lắc đầu muốn thoát khỏi cơn đau.
“Tất cả mọi thứ của thằng đó đều thuộc về tôi, kể cả em”
“Ngài sẽ không bao giờ có được tôi” Hàn Chí Tinh cười nhạt đứng dậy chỉnh lại trang phục nhìn. Càng nhìn cậu càng thuận mắt, vừa xinh đẹp lại còn quật cường. Chính vì dáng vẻ xù lông của cậu khiến Hàn Chí Tinh càng muốn chiếm đoạt, thuần phục cậu ngoan ngoan dưới chân mình.
“Tôi sẽ đến, tốt nhất đừng chạy trốn” Hàn Chí Tinh đi qua còn đạp một cái vào người Tiểu Mai. Cậu càng khinh thường tiểu nhân đánh phụ nữ. Tử Hoa đi đến dìu Tiểu Mai vào trong rồi đóng chặt cửa. Cũng may là chỉ bị đánh ngất, không có mạnh hệ gì là tốt.
“Hệ thống, Hàn Chấn Kiệt còn sống không?”
[Thế giới này không thể biết được nhưng tôi đoán là còn sống, nếu không thì thế giới này đã bị sụp đổ rồi]
Nghe được lời nói của hệ thống thì cậu cũng thả lỏng được. Hàn Chí Tinh cũng là nhà họ Hàn, chắc chắn là phản bội thì mới có thể thoải mái di chuyển mà không bị quân B. Có lẽ chính Hàn Chí Tinh là người khiến cho quỹ đạo của truyện đi lệch. Tử Hoa nghi ngờ Hàn Chí Tinh, không thể nào khác hoàn toàn trong nguyên tác được. Chẳng lẽ trọng sinh hay xuyên không.
Nếu thế thì sẽ cản trở cậu, nhiệm vụ thất bại thì Tử Hoa cũng đi tong luôn. Chuyện này không thể xảy ra được. Bà chủ mang đồ ăn đến, còn lo lắng hỏi han cậu. Tử Hoa cũng chỉ đáp lại qua loa rồi mệt mỏi ngất lịm đi.
Do không thể đưa cậu đi viện nên Tử Hoa chỉ có thể tự uống thuốc rồi nghỉ ngơi. Người của Hàn Chấn Kiệt đưa cho cậu một bức thư, đọc qua thì Tử Hoa cũng hiểu được.
Trong thư Hàn Chấn Kiệt bảo có kẻ phản bội nên bị tập kích, hiện tại vẫn ổn nhưng phải đợi cứu viện đến. Có lẽ Tử Hoa đã đoán đúng, Hàn Chí Tinh là tên phản bội cắn lén. Bức thư viết vội vàng, chữ cái nghiêng ngả, còn sai chính tả nhưng cậu vẫn hiểu.
Mặc dù muốn giữ lắm nhưng vì an toàn nên cậu vẫn đem đốt đi. Mấy ngày ốm cậu chỉ có nằm trên giường, ngoài trừ Tiểu Mai thì không còn ai vào phòng cậu nữa.
Chỉ là trong lúc cậu ngủ, Hàn Chí Tinh đã đến. Anh đến bên giường vuốt ve khuôn mặt hơi gầy đi tiều tụy ốm yếu.
Khác hoàn toàn với lần đầu tiên anh nhìn thấy. Thiếu niên xinh đẹp nở nụ cười rạng rỡ, giọng nói ngọt ngào trong trẻo. Vốn dĩ trái tim Tử Hoa chỉ có duy nhất nhưng Hàn Chí Tinh vẫn muốn cậu.
Anh cứ nghĩ nói Hàn chấn Kiệt chết thì Tử Hoa bám lấy anh. Hàn Chí Tinh có lẽ vẫn chưa hiểu rõ được người này rồi.
Hàn Chí Tinh chỉ âm thầm hỗ trợ quân B để đổi lấy tự do của mình. Anh là người cung cấp vũ khí và bom đạn, để tiếp tục chiến đấu nên quân B không thể phản bội.
Hàn Chí Tinh cũng chẳng phải loại bất hiếu. Anh vẫn bảo vệ gia đình. Cha Hàn bị thương nên không thể di chuyển, chỉ có thể nằm trên giường. Cuộc sống vẫn đầy đủ. Tô Gia Nguyên miệng nói yêu Hàn Chấn Kiệt nhưng nằm dưới thân anh vẫn r ên rỉ.
Nếu Tử Hoa cũng thuộc về anh, Hàn Chấn Kiệt trở về sẽ phản ứng như nào.
_____________________________
Hàn Chấn Kiệt tử trận bị truyền khắp nơi. Tô Gia Nguyên ban đầu khóc lóc đau khổ nhưng nghĩ đến nếu quân B chiến thắng thì nhà Hàn chắc chắn sẽ bị giết chết.
Y nhanh chóng bám lấy ngọn cỏ cuối cùng- Hàn Chí Tinh. Y biết chỉ cần bám được Hàn Chí Tinh thì sẽ sống. Nhưng trong thâm tâm Tô Gia Nguyên vẫn mong muốn Hàn Chấn Kiệt còn sống.
Dù như nào y vẫn yêu Hàn Chấn Kiệt, chỉ có bên hắn y mới cảm giác an toàn.
Bà Hàn nghe tin đau khổ bỏ ăn bỏ uống, nhà Hàn trở nên loạn. Trong khi mọi người đau buồn vì cái chết của Hàn Chấn Kiệt thì Hàn Chí Tinh vẫn rất bình thản như không liên quan tới mình.
Hàn Chí Tinh ngồi bên giường, còn ông Hàn thì tức giận chửi bới.
“Chấn Kiệt chết, theo nguyên lý con sẽ được thừa kế tài sản”
“Thằng khốn nạn! đừng tưởng tao không biết chuyện mày làm”
“Sớm muộn gì cũng chết, muốn chửi thì chửi tiếp đi”
Hàn Chí Tinh tiêm một mũi vào tay ông Hàn. Anh không muốn giết ông luôn. Hàn Chí Tinh muốn ông Hàn từ từ cảm nhận đau đớn, cảm nhận những người thân yêu xung quanh chết dần.
Tất cả đều phải trả giá cho những tổn thương anh chịu đựng. Nếu không phải bị bỏ rơi thì làm gì có chuyện Hàn Chí Tinh bị bạo hành trong nhiều năm. Người chú họ hàng xa đấy đã cướp hết tiền mà ông Hàn gửi qua, đánh đập bắt ép anh làm nhiều thứ.
Hàn Chí Tinh căm hận người cha tàn độc lại bỏ rơi mình, trong mắt chỉ có Hàn Chấn Kiệt. Cái gì cũng Hàn Chấn Kiệt. Giờ nhìn xem Hàn Chấn Kiệt chết rồi, ai có thể cứu được ông ta nữa.
Hàn Chí Tinh không đụng vào mẹ, cái chết của Hàn Chấn Kiệt là sự trả thù đủ rổi. Hàn Chí Tinh thật sự không quá rõ về tin Hàn Chấn Kiệt chết hay chưa. Người của anh báo cáo Hàn Chấn Kiệt bị bắn 5 phát vào người xong ngã xuống vực.
Vực đấy rất sâu, không ai dám xuống để kiểm tra sống chết như nào.
Nghe tin đấy Hàn Chí Tinh cũng hơi sợ, anh biết rõ hắn nguy hiểm như nào. Nếu Hàn Chấn Kiệt còn sống thì người phải chết là anh.
Hàn Chí Tinh châm lửa thiêu rụi đống xác người nằm chồng chất lên nhau. Những người này đều là người của Hàn Chấn Kiệt phái bảo vệ Tử Hoa. Đám lửa bốc lên cùng với tiếng cười của Hàn Chí Tinh.
Đám người này chết rồi, bên cạnh Tử Hoa sẽ không còn những con ruồi muỗi bâu quanh nữa. Còn tên thủ lĩnh của khu E của quân B nữa. Anh nghe tên đó muốn gặp gỡ Tử Hoa nhưng bị bà chủ Tử Hoa.
Loại dơ bẩn đấy không có tư cách gọi tên con mồi của anh. Vì thế sau câu nói đấy là một cái xác không đầu, cũng là lời nhắc nhở cho những tên có ý định muốn tìm đến Tử Hoa.
Tử Hoa dùng khăn chùm kín mặt, cậu làm rất nhiều đồ ăn phát cho những người bị thương, bị cướp mất nhà sống lay lắt ngoài đường.
Ngày nào cậu cũng mang đồ ăn thuốc men giúp đỡ họ nên ai cũng yêu quý Tử Hoa, có cái gì cũng nói với cậu. Tử Hoa chỉ biết giết thời gian bằng cách giúp đỡ mọi người. Dù sao cũng tích đức cho thế giới sau tốt đẹp hơn
Theo thông tin của hệ thống thì cậu cũng hiểu vì sao Hàn Chí Tinh hắc hoá. Hoá ra anh trọng sinh. Cậu còn biết cả quá khứ Hàn Chí Tinh bị bạo hành nên vô cùng căm hận gia đình vì bỏ rơi mình.
Chính vì thế tính cách của anh trở nên vặn vẹo, có thể nói là bị bệnh tâm lí. Thế nên việc phản kháng anh chỉ có tìm đường chết. lần trước cũng may là Hàn Chí Tinh không giết cậu, anh trút giận bằng cách giết hết người của Hàn Chấn Kiệt. Vì cậu mà những người ấy bị chết oan. Lần sau cậu nhất định sẽ cẩn thận hơn, bên cạnh cậu vẫn còn có Tiểu Mai nữa. Cô nhóc thật thà không nên bị cậu làm liên luỵ.
Có lẽ Tử Hoa nên tìm cho Tiểu Mai một tấm chồng rồi gả đi, ở bên cạnh cậu quâ nguy hiểm.
Tử Hoa nghĩ gì thì làm luôn, ngay tối cậu cho Tiểu Mai sấp ảnh
“Sao ngài đưa em ảnh của nam nhân vậy?”
“Em xem xem ưng ai thì bảo, tôi mai mối cho”
“Nhưng em không muốn rời xa ngài” Tử Hoa thở dài xoa đầu Tiểu Mai
“Ở bên cạnh tôi nguy hiểm lắm”
“Nhưng mà….” Tiểu Mai ấp úng, hai mắt đỏ hoe lên muốn khóc
Dù sao thì đã ở bên cậu từ lâu, Tử Hoa chỉ mỉm cười rồi an ủi “Yên tâm tôi không có vì ghét em mà làm thế, đây là để bảo vệ em”
“Vâng” Tử Hoa rất kĩ tính trong chọn người, những người cậu chọn cho Tiểu Mai đều là người tốt, có điều kiện đầy đủ.