“Ngài Mạc, mình trở về đi” Tiểu Mai mệt mỏi thở dốc dựa vào gốc cây nghỉ ngơi. Thiếu nữ bé nhỏ mới đi một tí đã mỏi chân. Tử Hoa vẫn chăm chú hái thuốc. Cậu nghe nói lá này đun lên lấy nước uống rất nhiều công dụng tốt.
“Em trở về trước đi” Giọng nói của Tử Hoa luôn luôn mềm mại dịu dàng như tính cách của cậu. Nếu ai nghe thấy thì đều có phần xao xuyến
“Vâng” Nơi núi rừng hoang vu giờ chỉ còn thân hình mảnh mai, mồ hôi chảy giọt trên trán nhưng nụ cười vẫn luôn treo trên khuôn mặt xinh đẹp.
Tiểu Mai nhìn chủ nhân của mình trở về người đầy vết xước thì hoảng hốt gọi mọi người đến. Người hầu ra ra vào vào trong phòng cậu, những chậu nước đỏ au màu máu được bê ra liên tục. Tử Hoa nhìn đôi chân bị thương của mình chỉ biết cười khổ.
Do muốn hái thêm nên cậu đã đánh liều leo xuống vách núi, kết quả là trượt chân ngã, cũng may vết thương chỉ là ngoài da. Trái với bề ngoài mỏng manh, cậu vẫn thản nhiên hút thuốc, từ đầu đến cuối đều không nhăn mặt một chút nào. Lần này Tử Hoa chừa thật rồi, đau như này thì không có lần sau lên núi nữa đâu.
Nếu Tử Hoa vẫn vui vẻ thì Hàn Chấn Kiệt hoàn toàn khác. Mặc dù đã giải quyết xong vụ việc nhưng Tô Gia Nguyên cứ bám riết lấy hắn, hằng ngày mẹ hắn cứ như tụng kinh nói suốt ngày. Chỉ có khi đến doanh trại thì mới yên ổn được một chút mà thôi. Hắn chán nản xoa đầu. Công việc chưa xong còn cả việc trong nhà nữa.
Nhưng lúc như này hắn chỉ muốn được ôm lấy cậu mà ngủ, bỏ sau lưng mọi muộn phiền. Hàn Chấn Kiệt nhớ phát điên bộ dạng giận hờn của cậu, nhớ tất cả những thứ thuộc về Tử Hoa. Hắn không mê tín nhưng lại nghi ngờ bản thân mình bị cậu bỏ bùa rồi. Hàn Chấn Kiệt tức giận ném gạt tàn xuống đất, một tiếng ‘choang’ đã khiến phụ tá hoảng loạn cầm súng chạy vào.
Thiểu soái khuôn mặt mệt mỏi, hai mắt đỏ lên vì thiếu ngủ. Phụ tá nuốt nước bọt sợ hãi mình chọc giận thiếu soái. Mấy ngày nay không ai dám chọc vào thiếu soái cả. Có người đã bị hắn đánh đến nhập viện.
“Nếu ai hỏi thì cứ bảo tôi đi làm nhiệm vụ” Hàn Chấn Kiệt giờ chỉ muốn gặp, ôm Tử Hoa vào trong lòng mà vuốt ve.
____________________________
Tử Hoa chăm chút nặn từng chiếc bánh một, tất cả đều tròn mịn nhìn vô cùng ngon miệng. Trên khuôn mặt thanh tú bị dính chút bột, nhìn tinh nghịch mà lại dễ thương. Cậu thấy tiếng mở cửa thì đoán là Tiểu Mai nên không quay lại nhìn “Tiểu Mai, em ăn thử xem có vừa miệng không”
“Để tôi thử cho em” Tử Hoa giật mình quay lại đối diện với nam nhân. So với lần cuối thì hắn trông tiều tụy hơn rất nhiều, hai quầng thâm mắt rõ rệt, râu lởm chởm không cạo. Hàn Chấn Kiệt ôm chặt lấy người thương vào trong lòng. Hương thơm quen thuộc quanh quẩn khiến hắn chìm đắm mà không chú ý tới có rất nhiều người đứng nhìn bên ngoài.
Tử Hoa xấu hổ đẩy hắn ra. Cậu quay người che đi khuôn mặt đỏ bừng. Hàn Chấn Kiệt mỉm cười dặn người gói hết bánh lại rồi kéo cậu lên phòng. Tử Hoa được hắn ôm đặt vào nằm trong lòng. Cậu thương xót vuốt ve khuôn mặt của Hàn Chấn Kiệt. Động tác nhẹ nhàng như sợ làm tổn thương đến Hàn Chấn Kiệt.
“Thiếu soái mấy ngày nay công việc nhiều lắm sao?” Giọng cậu hơi run run, Hàn Chấn Kiệt cúi xuống nhìn cậu vì đau lòng mà hai mắt đỏ hoe muốn khóc. Hắn sủng nịnh cúi xuống hôn lên má cậu, chỉ có bên cậu thì hắn mới có cảm giác an toàn, thả lỏng được như thế này.
“Tôi muốn ngủ quá Tử Hoa”
“Vậy ngài buông em ra thì mới ngủ được chứ”
“Buông ra tôi không ngủ được” Tử Hoa bị hắn kéo nằm xuống trong lòng. Cậu cười khúc khích trước lí do của hắn nhưng cũng không có vạch trần.
Hàn Chấn Kiệt ngủ say thì Tử Hoa mới lặng lẽ trèo ra khỏi giường. Nhìn nam nhân ngủ say trên giường cậu cười đắc ý, Tô Gia Nguyên trướng mắt thật đấy, liên tục cản trở cậu làm nhiệm vụ. Cậu hôn lên môi nam nhân rồi rời đi.
_________________________
Hàn Chấn Kiệt tức giận, đồ trên bàn bị vứt bỏ tứ tung. âm thanh va chạm quá lớn khiến Tô Gia Nguyên cùng bà Hàn chạy lên. Hắn biết tình hình đất nước đang trở nên tệ hơn, biên giới mất khả năng phòng thủ, có thể bị tập kích bất cứ lúc nào. Hắn thở dài ngồi gục xuống ghế. Nếu không phải vì quan chức cao ăn tiền hối lộ mà giúp đỡ nước địch thì sao chuyện này lại xảy ra được cơ chứ.
Sau lần này trở về hắn sẽ loại bỏ hết sạch lũ khốn nạn đấy.
Tô Gia Nguyên đọc xong lá thư thì vỡ òa mà khóc. Bà Hàn biết nhưng cũng chỉ có thể an ủi rồi kéo y đi. Hiện tại phải để con trai bà có tâm trạng thoải mái nhất thì mới có thể yên tâm bảo vệ đất nước. Mặc dù chuyến này bà đã nghe chồng nói qua rồi. Tình thế vô cùng nguy hiểm.
Tin tức hàng phòng bị và giặc bắt đầu xâm chiếm lan truyền khi nhân dân sợ hãi dọn dẹp muốn bỏ chạy sang nước ngoài. Cha hắn phải ở lại để chấn tĩnh nhân dân. Hàn Chấn Kiệt hắn chẳng biết lần này như nào. Tin tức quá đột ngột, chưa ai kịp chuẩn bị gì hết.
Tất cả người thân cùng vị hôn phu đều đến đưa tiễn hắn. Nhưng Hàn Chấn Kiệt nhìn quanh cũng không thấy bóng dáng của Tử Hoa. Hắn đã cố tình chặn tin để cậu không biết. Hắn sợ nếu nhìn thấy Tử Hoa hắn sẽ không muốn rời đi nữa. Tô Gia Nguyên lén lút lau đi nước mắt. Bà Hàn xót xa mà dặn dò con trai. Tô Gia Nguyên nắm lấy cổ tay hắn mà không muốn buông. Hàn Chấn Kiệt bình tĩnh gỡ tay của y ra.
Tô Gia Nguyên sửng sốt, biểu tình bất ngờ trên mặt không hề giấu diếm.
Hàn Chấn Kiệt chỉ nhàn nhạt gật đầu rồi nhanh chóng lên xe. Hàn Chấn Kiệt mân mê chiếc khăn tay. Hương trà vẫn còn thoang thoảng. Chiếc khăn này của cậu hắn trân trọng như báu vật vậy.
Đột ngột chiếc xe phanh gấp, tài xế hoảng hốt quan sát thiếu soái không sao thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sao thế?”
“Có người muốn chết tự nhiên chạy ra chặn xe” Hàn Chấn Kiệt nghi ngờ nhìn người phía trước mui xe. Trái tim hắn như chết lặng khi thấy người mình thương. Rõ ràng đã cho người ngăn lại, làm sao Tử Hoa lại phát hiện ra, đã thế còn biết giờ hắn rời đi nữa chứ.
Tử Hoa hai mắt sưng đỏ đáng thương, đôi mắt căm hận nhìn chằm chằn vào hắn. Hắn đã bị bộ dạng của cậu làm cho đau lòng, những thắc mắc đều bị lãng quên.
Đối diện với Tử Hoa, Hàn Chấn Kiệt cuối cùng cũng chịu thua trước lí trí mà chạy theo con tim. Chỉ cần thấy cậu trái tim hắn sẽ đập loạn nhịp. Hắn mở cửa mặc kệ khả năng sẽ có người nhìn thấy mà hôn lấy Tử Hoa.
Cậu đau lòng nức nở. Hắn đau xót luôn miệng dỗ dành mỹ nhân.
“Tại sao ngài rời đi lại không nói cho em?”
“Tôi sợ khi thấy em, bản thân mình sẽ không muốn rời đi” Chính hắn biết chuyến này là lành ít dữ nhiều. Nếu hắn lỡ có bỏ mạng dưới nòng súng ác liệt thì Tử Hoa vẫn sẽ được bảo vệ suốt đời, đấy là lời căn dặn của hắn.
Không cho cậu đến tiễn chính là bảo vệ cậu khỏi nguy hiểm. Hắn có rất nhiều kẻ thù, mà Tử Hoa chính là yếu điểm của hắn, là người hắn đặt ở đầu trái tim mà sủng nịnh yêu thương lúc nào mà ngay cả chính hắn cũng không nhận ra.
Cậu vòng tay qua cổ nam nhân, một lần nữa lại hôn lên môi hắn. Cách không xa là bà Hàn cùng Tô Gia Nguyên và Hàn Chí Tinh. Anh phải giữ chặt lấy mẹ mình để bà không đi đến tách đôi tình nhân kia, bà nhìn có vẻ rất tức giận. Khoảng cách không xa, Hàn Chấn Kiệt đã biết sự xuất hiện của mấy người họ nhưng hắn mặc kệ. Tử Hoa cởi vòng tay châu sa của mình đeo cho hắn.
“Đây là lộc em xin được trên chùa, nó nhất định sẽ bảo vệ ngài” Khi gặp lần đầu Hàn Chấn Kiệt đã chú ý đến vòng châu sa trên cổ tay thon trắng nhưng không ngờ cậu lại đưa nó cho mình.
“Hàn Chấn Kiệt!” Tiếng quát của bà Hàn cũng chẳng phá đám được hai người. Hàn Chí Tinh còn lòng từ bi mà giữ lấy bà Hàn.
“Я вас люблю” Lời nói của Hàn Chấn Kiệt chỉ có duy nhất Hàn Chí TInh cùng Tử Hoa hiểu được. Hàn Chấn Kiệt lên xe rời đi để không muộn giờ. Tử Hoa lúc này mới quay ra nhìn đám người kia.
Tô Gia Nguyên quá sốc nên không phản ứng được gì ngoài khóc. Hàn Chí Tinh bên cạnh an ủi nhưng ánh mắt chưa rời khỏi người Tử Hoa lần nào. Bà Hàn đi đến muốn tát cậu nhưng bị Tử Hoa giữ lại. Bông hoa hồng đẹp nhưng lại có gai nhọn, sự hứng thú của Hàn Chí Tinh càng tăng thêm.
“Hồ ly tinh!” Bà Hàn tức đến đỏ mặt. Bà không chỉ căm ghét cậu mà còn tức giận con trai nói dối lừa gạt mình.
Đúng là này người do Hàn Chấn Kiệt dặn dò ở lại bảo vệ Tử Hoa đến. Trước sự căm giận của mấy người kia cậu cười giễu cợt rồi lên xe. Cậu còn không quen liếc nhìn Tô Gia Nguyên. ánh mắt đắc ý như tối bữa tiệc hôm đó.
Tô Gia Nguyên cắn môi lo lắng, chẳng lẽ Tử Hoa cũng trọng sinh hay sao mà cậu ta lại có thể mưu mô, khác hoàn toàn so với kiếp trước, vừa thông minh lại khôn khéo. Hàn Chí Tinh cũng thắc mắc vì sao Tử Hoa lại trở thành tình nhân của anh trai anh. Rõ ràng chuyện này là không thể xảy ra mà.
Bà Hàn về đến nhà thấy chồng thì liền kể chuyện, phản ứng của ông khiến mọi người đều bất ngờ.
“Chuyện của nó tôi không muốn xen vào” Thái độ của ông rõ ràng là biết chuyện này rồi. Vì thế ông bà Hàn chiến tranh lạnh.
Duy chỉ còn lại mỗi Tô Gia Nguyên ngồi khóc. Cậu ta không ngờ bản thân trọng sinh mà vẫn thua con hồ ly đáng ghét được mỗi nhan sắc, ngoài chổng mông lên thì chẳng làm được gì
“Anh dâu đừng khóc nữa tôi xót lắm”
“Hức..tránh ra”
“Cũng đã quan hệ rồi mà anh dâu vẫn lạnh lùng thế”
Tô Gia Nguyên im lặng. Hôm đấy y uống say , lại còn tức giận Hàn Chấn Kiệt nên tức giận ra ngoài tìm nam nhân khác. Ai ngờ tỉnh dậy thấy người bên cạnh là em chồng mình. Mà sau đó họ cũng vụng trộm không ít lần. Hàn Chí Tinh cũng đã bắt đầu thấy anh dâu nhàm chán, anh muốn bây giờ chính là Tử Hoa-tình nhân của anh trai mình. Cậu có gì khiến Hàn Chấn Kiệt chung tình như này mà lại ngoại tình, tò mò thật đấy.