Tô Gia Nguyên tức giận giật lấy chìa khóa tự mình mở cửa. Một mùi d âm đãng bao trùm khắp căn phòng. Lúc này trong căn phòng chỉ có duy nhất mỗi Tử Hoa mặc áo sơ mi trắng ngồi trên giường. Cậu hai má vẫn còn phiếm hồng. Y sống hai đời rồi tất nhiên biết trong căn phòng này vừa xảy ra cái gì.
Tử Hoa khó hiểu nhìn Tô Gia Nguyên tức giận lao tới tát mạnh, âm thanh ‘chát’ vang lên, quản lý nhìn thấy cảnh này chỉ biết đứng im, ai bảo đây là vị hôn phu của Hàn thiếu soái nổi tiếng tàn bạo cơ chứ.
“Tự dưng xông vào phòng người khác còn ra tay đánh người, Tô Gia Nguyên cậu điên à?” Tô Gia Nguyên mở tung cửa nhà vệ sinh, tủ quần áo. Khắp ngóc ngách cậu ta đều kiểm tra qua hết. Y mặc dù hoài nghi nhưng bên trong có hình ảnh bóng lưng của hai người đi vào phòng này. Khuôn mặt Tử Hoa được chụp rõ nhưng nam nhân bên cạnh thì lại hơi mờ mờ không rõ nét.
“Tô Gia Nguyên, phiền cậu cút ra khỏi phòng tôi” Linh cảm mách bảo Tô Gia Nguyên vị hôn phu của y và Tử Hoa có gian díu nhưng lại không có bằng chứng
“Loại kỹ nữ hèn hạ! còn đi quyến rũ cả người có chủ” Tử Hoa cười khẩy, cậu dập tắt điếu thuốc đang hút dở đứng dậy đi về phía y.
“Tô Gia Nguyên cậu không có bằng chứng thì đừng có vu oan cho tôi”
“Loại người hèn hạ như cậu không có tư cách gọi tên tôi” Tô Gia Nguyên lao vào đánh Tử Hoa. Cậu không có sức lực chỉ có thể cố gắng che chắn cho mình. Quản lý không muốn rước thêm phiền phức nên gọi bảo vệ lên tách hai người ra. Tử Hoa chỉ mặc duy mỗi chiếc sơ mi trắng, hai chân trắng nõn lộ ra ngoài, cổ cùng đùi trong đều có những dấu vết còn mới. Cổ chân và tay còn hằn lên vết đỏ rực.
Ánh mắt của bảo vệ khiến cậu vô cùng không thoải mái, Tử Hoa đẩy ra đứng lùi về phía sau. Ánh mắt khiêu khích nhìn Tô Gia Nguyên. Y bất lực không làm gì được cậu nên quay người bỏ đi. Tử Hoa chờ người đi ra hết mới khóa trái cửa.
Cậu cũng không muốn làm khó quản lý. Hàn Chấn Kiệt chui ra từ gầm giường. cũng may lúc đó y tức giận nên bỏ quên mất chỗ trốn này, không thì đã lộ rồi. Hàn Chấn Kiệt đau lòng nhìn tình nhân bé nhỏ bị đánh.
Tô Gia Nguyên ra tay cũng tàn bạo, toàn nhắm vào mặt cậu mà đánh. Má Tử Hoa sưng đỏ, hai tay vì bảo vệ khuôn mặt mà bầm tím. Hắn ôm lấy Tử Hoa an ủi. Cậu khóc thút thít như đứa trẻ. Hắn dỗ Tử Hoa nín thì thấy điện thoại đổ chuông liên tục. Chắn hẳn phải về nhà rồi.
“Tôi bảo trợ tá đến đón em rồi, nhớ mua thuốc và đồ ăn. Bao nhiêu cứ bảo trợ tá trả hết cho”
“Ngài phải rời đi sao thiếu soái…” Hàn Chấn Kiệt yêu chết dáng vẻ nũng nịu này của cậu. Hắn hôn má Tử Hoa chứ không trả lời. Trợ tá mang vào hai túi quần áo. Hắn thay đồ rồi vội vã rời đi. Tử Hoa mặc đồ hẳn hoi rồi được trợ tá đèo về. Tử Hoa vừa về đến nơi đã bôi thuốc để đỡ sưng. Hắn làm mạnh quá khiến lúc cậu di chuyển nơi đó đau rát.
Bôi xong cậu gọi Tiểu Mai vào ăn cùng mình. Khi nãy Tử Hoa đã mua rất nhiều đồ ăn. Người gánh họa này là Hàn Chấn Kiệt, Tử Hoa biết mấy ngày này sẽ không ổn nên đã dặn bà chủ tuyệt đối bất cứ giá nào cũng đừng cho ai vào làm phiền cậu. Tiểu Mai nhìn chằm chằm vào cậu khiến Tử Hoa phải cất tiếng hỏi “Sao thế?”
“Ngài nhìn hơi khác, giống như…quyến rũ hơn vậy” Tử Hoa nhìn khuôn mặt ngây ngô của Tiểu Mai chỉ cười rồi ăn tiếp.
____________________________________
Hàn Chấn Kiệt đau đầu trước tiếng khóc của Tô Gia Nguyên cùng tiếng mắng chửi của mẹ hắn. Bà Hàn nhìn con dâu tương lai rồi lại nhìn thằng con trời đánh. Từ đầu đến cuối Hàn Chấn Kiệt vẫn im lặng chỉ ngồi uống trà. Dáng vẻ bình thản như chuyện không hề liên quan đến mình.
“Hàn Chấn Kiệt con giải thích bức ảnh này đi” Hắn nhìn qua cũng biết là có tên đâm sau lưng mình, ảnh chụp là thật, lại còn rất biết canh góc, nhưng nhìn bóng lưng cũng biết là hắn.
“Rồi sao? chẳng phải là bức ảnh thôi sao, đâu thể nói lên điều gì” Bà Hàn tức đến đỏ cả mặt, bà ném cả ly trà về phía Hàn Chấn Kiệt.
Hàn Chí Tinh ngồi im xem kịch từ nãy đến giờ nhanh tay bắt lấy ly trà rồi đặt xuống bàn. Anh rất hứng thú với câu chuyện của Hàn Chấn Kiệt, đâu thể vì ly trà mà kết thúc được cơ chứ.
“Gia Nguyên có gì không tốt mà con lại ngoại tình”
“Cái gì cũng tốt”
“Thế sao ngoại tình!” Bà Hàn là mẫu phụ nữ truyền thống yêu chồng thương con, mọi khi nhìn hiền lành nhưng tức giận sẽ rất dữ.
“Mẹ…hức..không cần trách anh ấy, lỗi tại con”
“Rốt cuộc con có yêu Gia Nguyên không”
“Yêu” Trước khi thì có lẽ hắn yêu Tô Gia Nguyên là thật, thậm chí yêu đến chết đi sống lại nhưng từ sau khi tiếp xúc với Tử Hoa, dường như linh hồn của hắn bị cậu câu đi, chỉ còn dáng vẻ nũng nịu của Tử Hoa cũng khiến hắn mềm lòng.
Hiện tại cảm xúc của hắn lẫn lộn không rõ ràng, mọi thứ đều vô cùng mơ hồ.
Nhìn Tô Gia Nguyên khóc hắn lại cảm thấy…có chút chướng mắt. Dù sao sau này cùng phải kết hôn,cũng không nên để xé to chuyện này ra. Kết hôn là việc bị ép buộc, là hợp đồng do ông bà của hai bên quyết định. Huỷ đi chính là huỷ danh dự của dòng tộc. Thế nên Hàn Chấn Kiệt cũng không muốn làm chuyện trở nên lớn hơn, tốt nhất phải giải quyết luôn, tránh ảnh hưởng tới Tử Hoa.
“Nếu..hức anh thật sự yêu Mạc Tử Hoa em sẽ rời đi” Hàn Chí Tinh không ngờ anh dâu tương lai cũng khôn khéo thật, còn công khai luôn danh tính tình nhân của Hàn Chấn Kiệt.
“Loại đấy không thể bước vào nhà họ Hàn” Bà Hàn tức giận vô cùng, con trai vì một tên hát mà bỏ người tốt như Tô Gia Nguyên.
“Gia Nguyên nghe anh giải thích” Tô Gia Nguyên khóc nức nở khiến hai mắt sưng lên vô cùng đáng thương
“Chỉ là vì nhiệm vụ thôi, em chưa nhìn tận mắt, chỉ dựa vào bức ảnh mà đã khẳng định mọi chuyện sao” Tô Gia Nguyên đơ người, Hàn Chấn Kiệt kiếp trước yêu y như thế, Mạc Tử Hoa còn chẳng xen vào nổi. Sao y lại nghi ngờ người yêu mình như thế nữa
Y còn chứng kiến Hàn Chấn Kiệt vì mình mà vào sinh ra tử cơ mà.
“Thật sao?”
“Thật” Bà Hàn mím môi hừ lạnh bỏ vào phòng. Hàn Chấn Kiệt dỗ dành một lúc Tô Gia Nguyên dựa vào vai hắn thiếp đi. Hắn đưa cậu trở về phòng rồi đi xuống với thằng em ngồi chuyện kia.
“Ra ngoài làm vài ly đi”
“Đến khách sạn uống cho thoải mái đi”
“Ừ” Hàn Chí Tinh nói với bà Hàn rồi đi cùng Hàn Chấn Kiệt. Khách sạn mang đến toàn loại rượu quý hiếm đắt tiền. Hai người chỉ ngồi uống với nhau chứ chẳng nói năng gì. Cuối cùng vẫn là Hàn Chấn Kiệt lên tiếng trước
“Cậu làm à?”
“Anh trai yêu dấu, sao lại nghi ngờ tôi chứ” Hàn Chí Tinh cười cười cầm cả chai rượu uống.
“Thật không ngờ một ngày anh lại ngoại tình đấy” Hàn Chấn Kiệt lờ đi ánh mắt giễu cợt của Hàn Chí Tinh.
Từ nhỏ hai người đã không hòa thuận, Hàn Chấn Kiệt luôn mang vẻ anh tuấn nghiêm nghị, lại toàn diện về mọi mắt khiến người cha vô cùng yêu quý. Còn Hàn Chí Tinh thì chỉ quay phá, nghịch ngợm nên bị bắt đi du học vô cùng sớm. Hàn Chí Tinh luôn ghen tị với anh trai, vì thế luôn muốn cướp tất cả đồ của Hàn Chấn Kiệt.
Hồi nhỏ Hàn Chí Tinh từng thơm má Tô Gia Nguyên trước sự chứng kiến của Hàn Chấn Kiệt. Họ đã đánh nhau đến gãy tay gãy chân.
“Đừng có trêu mẹ bằng cách nói không lưu loát, lẫn lộn các thứ tiếng nữa. Tôi biết rõ cậu làm vậy để khiến mẹ cảm thấy có lỗi vì bỏ rơi cậu”
“Anh có tất cả từ nhỏ rồi, sao có thể hiểu được chứ”
“Tên khốn”
“Tên khốn này đang chuẩn bị cướp vị hôn thê của anh đấy”
Hàn Chấn Kiệt mặc kệ lời nói của Hàn Chí Tinh mà uống rượu tiếp.
Thật ra từ khi Hàn Chí Tinh sinh ra hắn cũng chẳng ưu gì anh. Ngoại hình khác biệt và đặc biệt là tính cách ghê tởm đấy, tỏ ra ngây thơ nhưng thực chất bụng dạ toan tính, chỉ chờ dìm hắn xuống.
Hàn Chí Tinh đi du học là nhờ có bàn tay của Hàn Chấn Kiệt. Năm đó vì anh dám khiêu khích cướp đi Tô Gia Nguyên nên Hàn Chấn Kiệt đã giao dịch với cha. Hàn Chí Tinh đi du học đổi lại hắn sẽ nối tiếp con đường của cha, trở thành quân nhân.
____________________________________________
Hàn Chấn Kiệt uống say nên đã ngủ. Hàn Chí Tinh nhìn anh trai không phòng bị trên giường, anh cầm lên con dao nhưng lại đặt xuống. Cách này khác gì tự chôn bản thân mình xuống đâu.
Hàn Chí Tinh cũng trọng sinh nhưng anh trọng sinh là khi Tô Gia Nguyên đã trọng sinh. Mặc dù không theo quỹ đạo nhưng anh nhất định sẽ cướp Tô Gia Nguyên từ tay Hàn Chấn Kiệt, khiến vị thiếu soái oai phong lẫm liệt phải quỳ xuống dưới chân anh như một con chó nghe lời.
Kiếp trước anh nhường nhưng lần này thì không. Hàn Chí Tinh còn mong muốn nhìn cảnh anh trai thân yêu lúc nào cũng tỏ ra trong sạch sa đoạ tự chôn vùi mình như con thiêu thân