Mấy ngày nay ở phủ Đông Nhược Vũ cậu được đối xử khá tốt. Cơm ngon nệm ấm, quần áo trên người đều là loại vải đắt tiền nhất.
Mạc Tử Hoa vẫn có chút nhớ tới những giây phút được vui đùa cùng những người ở thanh lầu. Mái tóc đen được nô tì chải gọn gàng rồi dùng châm vàng búi lên.
Y phục màu trắng càng hơn với khí chất của Mạc Tử Hoa, ôn nhu như đoá hoa sen trắng.
Cậu ban ngày sẽ là cùng những nô tì trong phủ đùa nghịch, bên đêm sẽ ngồi ở bên cạnh hồ sen tập đàn. Tay nghề của cậu trở nên rất tốt.
Cũng như bao đêm khác, cậu ngồi bên hồ gảy đàn. Tiếng đàn bi thương vô tình lọt vào tai của Đông Nhược Vũ. Vốn dĩ vừa từ yến tiệc trở về, cả người có men say, đã vậy còn khó chịu vì Chu Nam Y nay ở trước mặt mọi người khen Liễu Vân Di, lại còn gặp cảnh này làm y tức giận vô cùng.
Y đi đến kéo tay của Mạc Tử Hoa không cho cậu đàn tiếp.
“Bi thương cái gì? Tôi cho cậu ăn sung mặc sướng, còn đòi hỏi gì nữa”
“Tử Hoa không dám” Cậu có làm gì đâu mà tự nhiên tên điên này nổi giận vậy. Đêm rồi nên ở đây cũng không có một ai cả. Chẳng hiểu sao trong đầu Đông Nhược Vũ loé lên suy nghĩ kì lạ.
Y xé rách bộ y phục màu trắng. Làn da trắng như sữa bò, hai đầu v* hồng phấn như đang dụ hoặc mới người đến thưởng thức. Mạc Tử Hoa vùng vẫy phản kháng nhưng vô ích.
Một người từ nhỏ đã không phải làm gì, ăn uống có kẻ hầu thì sao đấu lại được nam nhân từng ở trên chiến trường chứ.
“Thật xinh đẹp." Đông Nhược Vũ mê muội duỗi tay vỗ về chơi đùa Mạc Tử Hoa trắng nõn thân thể, hai tay đè lại hai viên phấn nộn đầu v* , lòng bàn tay hạ đầu v* biến ng ạng sau, y liền lập tức cúi người dùng môi lưỡi thay thế bàn tay.
Đầu v* như có xuân dược, càng ăn càng nghiện, đáng tiếc...... cậu sẽ không ra sữa, nếu có thể ra sữa liền càng tao.
Đông Nhược Vũ tiếc nuối dùng đầu lưỡi qua lại đẩy trong miệng đầu v*, đỉnh đầu truyền đến tiếng r*n rỉ.
Y sờ xuống bên dưới, thật không ngờ lại có thể tiết ra thuỷ, quả thật là vưu vật. Đông Nhược Vũ nhịn không được mà hai ngón tay liền đi vào động huy*t
Ý thức được cậu thích bị liếm đầu v*, Đông Nhược Vũ tinh thần càng thêm phấn khởi, đầu lưỡi không ngừng dùng sức li ếm đẩy, ngón tay bị Mạc Tử Hoa huy*t tao thịt kẹp thật chặt,
Mà đầu v* bị hút lại liếm làm Mạc Tử Hoa r ên rỉ, huy*t tao thịt mấp máy càng thêm lợi hại, điên cuồng li ếm mút lấy lòng thong thả ra vào hai ngón tay.
Đông Nhược Vũ ngón tay bị kẹp đến tê, phun ra bị chính mình l iếm mút lớn một vòng đầu v*, nghiêng đầu ngậm lấy một khác viên đầu v* tiếp tục li ếm mút. Đông Nhược Vũ lửa nóng môi lưỡi tiếp tục đi xuống.
Một tiếng hét chói tai, Mạc Tử Hoa run rẩy cả người, phía trước tiểu c*n thịt hồng hào bị y trêu đùa mà bắn t inh.
Cậu vừa thẹn vừa giận mà vùi đầu vào Đông Nhược Vũ khóc nấc. Nhìn người dưới thân r ên rỉ phóng đãng như vậy y vẫn là nhịn không được. C*n thịt ở trước cửa huy*t ma sát
Ý thức được Đông Nhược Vũ muốn làm cái gì Mạc Tử Hoa đột nhiên trừng lớn mắt, nức nở muốn y dừng lại, Đông Nhược Vũ căn bản không cho hắn cơ hội này, hàm chứa cậu môi cùng đầu lưỡi. Y xé rách một mảnh vải từ y phục của cậu rồi nhanh chóng đem hai chỉ trắng nõn tay cột vào cùng nhau.
Tới rồi giờ khắc này Mạc Tử Hoa rốt cuộc ý thức được nguy hiểm, bị gắt gao hàm chứa dây dưa đầu lưỡi liều mạng hướng chính mình trong miệng súc, đương Đông Nhược Vũ đầu lưỡi đuổi theo kia một khắc, hắn đột nhiên khép lại hàm răng.
Đầu lưỡi của Đông Nhược Vũ bị cắn nhưng y căn bản không thèm để ý về điểm này đau đớn, hơn nữa liền vừa mới hôn môi như vậy vài giây thời gian.
Đột nhiên Đông Nhược Vũ động tác dừng lại rồi y vác cậu vào phòng. Mạc Tử Hoa bị đặt xuống giường vốn dĩ muốn dãy dụa nhưng lại không còn sức lực nữa.
y từ trong tủ lấy ra một cái màu đen bình nhỏ, kia cái chai tinh dầu dùng để xoa bóp, mở nắp bình, Đông Nhược Vũ đổ ra một lượng lớn vào lòng bàn tay, nhàn rỗi tay bẻ ra Mạc Tử Hoa mông thịt, đem tràn đầy dầu xoa bóp ngón tay cắm vào hậu huy*t, không đợi bên trong mị thịt thích ứng lại đây, ngay lập tức trừu động khởi ngón tay.