Mau Xuyên: Ta Là Tuyệt Sắc Giai Nhân

Chương 9: TG2: Tuyệt Sắc Thanh Lâu (1)




“Thế giới này như nào thế Bạch Kim?”

[Thế giới này là cổ đại , Nam phụ là Chu Nam Y, một bậc đế vương mặc dù tàn nhẫn nhưng lại nhận được lòng dân. Hắn lo lắng cho dân từng chút một.

Nhưng lòng hắn luôn nhớ nhung về hình dáng của Liễu Vân Di (nữ chính), cô ta là con của một vị quan lớn có tiếng trong triều đình. Nhưng từ nhỏ nữ chính đã được hứa hôn cho Đông Nhược Vũ ( nam chính)

Đông Nhược Vũ là một vị tướng quân vừa mang chiến công về. Y và nữ chính từ lâu đã yêu nhau, còn thề non hẹn biển sẽ bên nhau suốt đời.

Chu Nam Y (nam phụ) tất nhiên sẽ không để mọi chuyện diễn ra dễ dàng như vậy. Hắn bắt Liễu Vân Di vào hậu cung làm phi.

Cuối cùng bị nam chính tạo phản giết chết, sau đó lên ngồi thay thế, phong Liễu Vân Di là hoàng hậu.

Hết.]

“Thật tội nghiệp, suy cho cùng hắn cũng tốt, chỉ là có chút ngu vì tình. Nhiệm vụ thế giới lần này là gì?”

[Nhiệm vụ chính tuyến: Công Lược Chu Nam Y

Nhiệm vụ phụ tuyến: Công Lược Đông Nhược Vũ]

“Mà thân phận của ta là gì? hoàng tử hay quan triều đình?”

[Người là người của thanh lầu, cũng có thể nói là bảo vật của thanh lầu, bán nghệ chứ không bán thân. 1 tháng chỉ xuất hiện một lần nhưng vẫn khiến nhiều người mê luyến.

Nữ chính giả nam và bắt gặp người sau đó hai người trò chuyện, tâm sự với nhau. Nam chính đi vào và tưởng hai người có ý định gì với nhau nên rút kiếm ra giết cậu tại chỗ]

“Chết hài thế, thôi xuyên qua đi”

[Ting…ting…ting]

Mạc Tử Hoa xuyên qua vào hôm mình phải biễu diễn cũng như là chết oan uổng chỉ vì nữ chính. Cậu tặc lưỡi rồi thay bộ đồ màu trắng. Cậu muốn cài tóc nhưng lại không biết làm sao nên đành cứ để như vậy.

“Hoa Hoa đến tiết mục của em rồi đấy”

“Vâng”

“Cứu ta hệ thống ơi”

[Em sẽ nhập vào cơ thể để giúp người nên người đừng lo]

“Nhanh lên” Linh hồn cậu thoát ra bay lơ lửng trên trời còn hệ thống thì đã nhập vào thân xác của nguyên chủ.

Tiếng đàn nhẹ nhàng êm dịu khiến cho tâm trạng dù cho có tức giận cũng trở nên thoải mái. Tiếng đàn kết thúc, Mạc Tử Hoa mỉm cười cảm ơn rồi ôm đàn đi vào trong.

“Bạch Kim à em thật sự rất tài năng đó nha”

[Kí chủ quá khen]

“Hoa Hoa con có ở đấy không?” Mạc Tử Hoa nhập lại linh hồn vào thân xác rồi chỉnh lại trang phục sau đấy mới mở cửa.

“Con đây thưa ma ma”

...“Công tử này đã bao con đêm này, hầu hạ cho tốt”...

“Vâng”

Liễu Vân Di cá là sẽ có nhiều người say mê nhan sắc này. Làn da thực trắng, mũi cao thanh tú, môi mỏng khẽ mím lại nhìn nàng.

Đôi mắt kia đẹp quá, tựa như hai viên ngọc màu xanh dương. Lần đầu tiên nàng thấy người có màu mắt xanh dương. Quả thật không hổ là tuyệt sắc thanh lâu.

“Vị công tử có muốn ăn chút bánh không?”



“Được” Giọng nói nhẹ nhàng, động tác tao nhã. Nói Mạc Tử Hoa là thần tiên thì cũng sẽ có người tin sái cổ.

Mạc Tử Hoa trong lòng thầm nhịn người, nữ chính hoá trang nhìn giả trân mà hài vl. Thế mà vẫn có người tin là nam nhân được thì cậu cũng chịu đấy. Cậu không nỡ nói ra sự thật mất công nữ chính lại thẹn quá hoá giận giết cậu thì sao.

“Nghe danh đã lâu giờ mới được gặp, xinh đẹp thật đấy”

“Cảm ơn lời khen của công tử. Có thể cho ta biết tên của người là gì không?”

“Ta là…Liễu Vân Nam”

“Chắc ta không cần phải giới thiệu tên đâu nhỉ?”

“Không…không cần đâu” Mạc Tử Hoa nói chuyện với Liễu Vân Di một lúc rồi mà nam chính vẫn chưa đến. Cậu buồn ngủ lắm rồi đấy.

“Ta có thể ngủ lại đây không Hoa Hoa” Cậu chắc tức điên lên quá, rõ ràng mới nói chuyện được một lúc mà đã tự ý gọi cậu thân mật như vậy

“Được nếu công tử không che giường ta bé”

“Sẽ không đâu” Mạc Tử Hoa mỉm cười làm Liễu Vân Di chăm chú ngắm nhìn nhan sắc của cậu. Cậu cảm thấy có lỗi vì sắp tới mình sẽ cướp đi nam nhân của nữ chính.

“Rầm” Cánh cửa bị đạp đổ. Mạc Tử Hoa không kịp tránh né mà bị đè lên, chưa kịp ngồi dậy thì thanh kiếm sắc bén đã kề sát cổ của cậu.

“Khốn khiếp! ai cho phép kẻ hèn hạ như ngươi đụng vào Vân Di?”

“Công tử này chắc hiểu lầm gì rồi. Tôi sao dám đụng vào phu nhân trong tương lai của tướng quân chứ”

Dù thanh kiếm kề sát cổ nhưng cậu vẫn bình thản như không có chuyện gì.

“Đừng có đụng vào Hoa Hoa”

“Hoa Hoa sao? thân mật nhỉ” Mạc Tử Hoa khuôn mặt bình thản nhưng thân thể đã run rẩy vì sợ hãi. Chẳng lẽ cậu phải bỏ mạng tại đây sao? Ma ma hay ai đó làm ơn tới cứu ta đi mà

Đông Nhược Vũ cất kiếm đi rồi kéo Liễu Vân Di rời đi. Lúc này ma ma mới dẫn người đến kéo cái cửa ra cho cậu. Mạc Tử Hoa uỷ khuất bật khóc trong lòng ma ma.

Từ nhỏ ma ma đã thương yêu cậu như con ruột nên nhìn thấy cảnh này đau lòng vô cùng. Nhưng tướng quân là người có quyền lực cao, đâu ai dám phản kháng chứ. Tới hoàng thượng còn phải kính nể vài phần.

Đã trôi qua 1 tháng từ khi cậu vào thế giới này. Nhiệm vụ chưa hoàn thành vì cậu không thể rời khỏi thanh lầu.

“Hoa Hoa, tối nay ở hoàng cung có tổ chức tiệc chúc mừng tướng quân. Hoàng thượng đích thân mời con đến đấy.”

“Ma ma đừng lo, con sẽ không sao đâu” Mạc Tử Hoa mừng chết đi được. Suốt một tháng cậu đã tập luyện được đàn dưới sự chỉ dẫn của hệ thống.

Thậm chí có thể nói tiếng đàn của cậu còn hay hơn cả nguyên chủ. Mạc Tử Hoa được người chải tóc với thay y phục. Phần thưởng của hệ thống xịn thật đấy, cơ thể cậu thơm thật, ai cũng khen hết.

Trên trán cậu được hoạ lên một đoá hoa sen màu đỏ.

“Hoa Hoa con nhất định phải bình an đấy”

“Ma ma người yên tâm, không ai dám làm gì con đâu” Ma ma đau lòng nhìn đứa nhỏ mình nuôi từ bé ngồi trên kiệu rời đi. Bà linh cảm được chuyến này được nhỏ sẽ không được trở về nữa.

_______________

Mạc Tử Hoa nôn nóng, lỡ đâu nam phụ không vui xong cho người lôi cậu đi hành hình thì sao. Mạc Tử Hoa nhìn xung quanh thấy không ai chú ý mới lôi ra từ trong áo viên kẹo ô mai.

Nhiệm vụ của cậu cũng chỉ là ngồi đánh đàn cho các vũ công múa. Tiếng đàn nhẹ nhàng kết hợp cùng vũ điệu múa của những thiếu nữ xinh đẹp không khỏi làm cho mọi người đều hài lòng cười nói.

Tiếng đàn kết thúc, vũ công cũng cúi chào rồi lần lượt rời đi. Mạc Tử Hoa ánh mắt từ đầu đến cuối không nhìn lên mà chỉ nhìn xuống. Cậu ôm lấy đàn của mình muốn rời đi nhưng có vẻ không dễ dàng như vậy.

“Đứng lại”

“Người bảo tiểu nhân sao?”

“Ừ, ngẩng đầu lên cho trẫm thấy mặt nào”



“Vâng” Danh tiếng của Mạc Tử Hoa ai cũng biết, chỉ là những người ở đây không ngờ là cậu lại đẹp đến như vậy.

“Ngươi tên gì?”

“Dạ tiểu nhân là Mạc Tử Hoa ạ”

“Tiếng nhạc không tồi, người đâu đem chút quà tặng cho Mạc công tử”

“Tạ ân hoàng thượng”

“Ừ” Đông Nhược Vũ quan sát biểu cảm thích thú của Chu Nam Y rồi suy nghĩ gì đó. Liễu Vân Di cũng nhận ra cậu nhưng không dám đi theo vì bị Đông Nhược Vũ kéo lại.

___________________

Ma ma thấy cậu trở liền mừng rỡ chạy ra ôm. Mạc Tử Hoa mỉm cười dịu đầu vào lòng bà. Người xung quanh lần đầu thấy Mạc Tử Hoa ôn nhu như nước làm nũng nên cảm thấy kì lạ, không quen.

Cậu cứ nhàm chán ở trong phòng không ăn thì cũng là ngủ. Một bước cũng không được ra ngoài. Mạc Tử Hoa lăn qua lăn lại trên giường rồi miếng bánh hoa quế sau đấy lại lăn tiếp.

“Mạc công tử rảnh rỗi quá nhỉ?” Đông Nhược Vũ chẳng biết từ bao giờ đã ở trong phòng cậu. Y thản nhiên ngồi xuống cạnh bên Mạc Tử Hoa.

Cậu ngồi dậy nghi hoặc nhìn y. Đông Nhược Vũ cũng không để cậu chờ mà mở lời trước.

“Ta đã mua ngươi rồi. Từ giờ trở đi ngươi phải tuân lệnh ta”

”Vâng” Mạc Tử Hoa bên ngoài không biểu lộ cảm xúc gì nhưng trong đôi mắt khi rời đi lại lưu luyến, đau thương.

“Ngài chuộc tôi để làm gì?” Đông Nhược Vũ biết mìn sẽ không nhìn nhầm người. Cậu là một người hiểu chuyện, tính cách ôn nhu, lời nói nhẹ nhàng tựa như bông, nếu ở cạnh bên Chu Nam Y thì hắn chắc chắn sẽ lay động.

“Dễ thôi, ngươi sẽ phải khiến cho Chu Nam Y yêu ngươi.”

“Tại sao?”

“Ta muốn ngồi trên ngôi vị hoàng đế đấy”

“Tham lam quá sẽ không tốt” Câu nói này vô tình chọc giận Đông Nhược Vũ. Y tức giận bóp chặt bổ Mạc Tử Hoa.

Cậu không phản kháng, chỉ lẳng lặng nhìn vào đôi mắt của Y. Đông Nhược Vũ không nỡ ra nên đành buông ra. Cậu tham lam hít thở không khí.

“Làm tốt nhiệm vụ ta giao, nếu không thì mạng sống của ngươi và mấy người ở thanh lâu kia sợ là không thể giữ nổi đâu”

Đông Nhược Vũ bỏ mặc cậu ở trên xe ngựa mà rời đi. Cũng may là còn có một vài người hầu đưa cậu đến một căn phòng ở hướng Tây, cách chỗ của Đông Nhược Vũ một đoạn ngắn.

Cậu cổ bị bầm tím, cơ thể đau nhức do ngồi xe ngựa. Cả thân người nhẹ nhàng đặt xuống giường rồi ngủ say.

Ban đêm có nam nhân đi vào phòng của cậu nhưng lại chỉ nhìn ngắm nhan sắc của người đang ngủ say. Thì đấy chỉ có thể là Đông Nhược Vũ chứ ai, chắc là ban ngày ngại ngùng nên ban đêm mới đột nhập vào phòng người ta để quan sát rõ.

[Xin lỗi kí chủ hệ thống có chút lỗi nên giờ mới hiện hảo cảm.

Hảo cảm với Chu Nam Y: 50

Hảo cảm với Đông Nhược Vũ: 30]

Cậu ở trong không gian trắng mà mặt mày nhăn nhó

“Tại sao hảo cảm với Chu Nam Y lại cao vậy?”

[Có thể nói nam phụ vừa gặp đã thích người”

“À thì ra là vậy, thế nhiệm vụ lần này sẽ dễ thôi”

[Tôi cũng mong là vậy]