Mau Xuyên: Nam Thần Cuồng Yêu Thành Nghiện

Chương 192: Thế giới 8 - Công lược quân nhân khó chiều ( 50 )




Bước chân của Vân Di mỗi lúc một nhanh, xa xa cô đã nhìn thấy bóng Tịnh Kỳ đang ngồi thấp thỏm ở xa.

" Anh! Đi nhanh chân lên " Vân Di quay lại giục Vân Quân đang đi từng bước đằng sau.

" Anh đang đi nhanh hết mức có thể rồi " Vân Quân nén một tiếng thở dài, lắc đầu nhìn gương mặt đầy lo lắng Vân Di " Em cứ bình tĩnh, nhanh chân cũng không giải quyết được gì cả. Tịnh Kỳ và bạn em cũng không chạy đi đâu được mà ".

" Biết là thế. Nhưng em lo quá... " Vân Di nắm chặt tay Vân Quân lôi đi.

Đến nơi, cô vội tiến đến. Vân Di vỗ vai nhẹ Tịnh Kỳ, nhẹ giọng hỏi.

" Tịnh Kỳ! Chị, có chuyện gì thế ?".

Tịnh Kỳ ngẩng đầu, mệt mỏi nhìn người phía trước. Có lẽ do quá lo lắng và thức đêm nên giọng của Tịnh Kỳ có vẻ thều thào. Hai con mắt của cô rõ cuồng thâm, đỏ ngầu.

" Chị cũng không rõ. Đến nơi thì anh trai chị đã bị thế rồi. Bác sĩ bảo nếu không phát hiện nhanh tí nữa thì anh trai chị... có lẽ đã mất mạng ".

" Chưa kể, hung thủ còn không bắt được. Cảnh sát điều tra tất cả các camera ở đấy, đều bị phá hủy một cách tinh vi. Dấu vết còn sót lại của hung thủ cũng không có. Giống như anh ấy tự đả thương mình ấy. Bên cảnh sát cũng cảm thấy bắt hung thủ là một điều vô cùng khó khăn. Vì người này thông minh đến mức không để lại chút vân tay nào cả. Nên việc điều tra đang ở ngõ cụt ".

Có lẽ do nhớ lại hình ảnh của Tài Thuận lúc đấy, đôi mắt của Tịnh Kỳ bỗng chốc rưng rưng. Tịnh Kỳ vội vàng che mặt, ngoảnh sang chỗ khác. Cố gắng nén những giọt nóng hổi lăn dài trên mặt, không cho phép rơi nữa.

Hiện giờ cô giờ chỉ còn mỗi bố và anh trai là ruột thịt. Nếu... nếu lỡ như anh trai có mệnh hệ gì thì cô biết phải làm sao bây giờ? Vừa mới gặp mặt, ấy thế giờ lại thành thế này...

" Thôi chị đừng quá buồn. Qua cơn nguy kịch là tốt rồi " Vân Di vuốt vuốt lưng Tịnh Kỳ an ủi, dỗ cho Tịnh Kì bình tĩnh lại.

Vân Di biết ý, đá chân sang ra hiệu cho Vân Quân. Gương mặt biểu cảm, ý đều rõ trên mặt "anh còn không mau đi dỗ người ta đi chứ ".

Vân Quân nhún vai, vô tội nhìn cô như muốn nói " sao lại là anh ?".

Vân Di nghiến răng, trừng mắt với anh trai đang giả ngơ của mình. Cô len lén giơ nắm đấm ra dọa.

Đại ca à! đại ca đang theo đuổi con gái nhà người ta. Lại còn hỏi thế được à?

Lão nương đang làm vì tương lai tươi sáng của mấy người đấy.

Vân Quân cười khả ái với Vân Di, cục kid lấy lòng cô, mà trông chẳng hợp với hình tượng anh chút nào cả. Vân Quân ngoan ngoãn bước, lịch thiệp cởi áo vest ngoài của mình ra, phủ lên người Tịnh Kỳ.

Vân Quân trấn an, giọng trầm trầm mà ấm áp.

" Đừng lo lắng quá. Anh chắc anh của em sẽ qua khỏi cơn nguy kịch này thôi. Bây giờ nghe anh, anh sẽ dẫn em ra ngoài, ăn uống một chút. Nếu cứ mình tình trạng thế này chắc chắn sẽ không có sức mà có thể trụ lâu ở viện để chăm sóc Tài Thuận. Hơn nữa, nhìn em tiều tụy thế này... thật khiến cho người khác xót xa ".

" Yên tâm, ở đây đã có Vân Di rồi. Em ấy sẽ thay em trông Tài Thuận một lát. Nên em... nghe anh nhé !".

" Đúng thế! Chị đừng lo. Em sẽ không rời khỏi đây nửa bước " Vân Di nghe thấy Vân Quân nhắc đến mình, vội gật đầu thật mạnh như đinh đóng cột. Vỗ ngực vô cùng đảm bảo...

Nhìn bóng hai người biến mất dần khỏi hành lang bệnh viện. Vẻ mặt đầy lo lắng, quan tâm của Vân Di biến mất.

Hờ! Xem ra tài tán tỉnh của anh chủ thể đúng là không phải hề bình thường đâu. Lưu loát và " thật thà " thế kia cơ mà. Khiến cô ở ngoài mà nghe cũng cảm động theo.

Tiểu Hắc "..." kí chủ, cô đang nói đểu người ta đấy à?...

Vân Di thờ ơ, lười biếng bước đến cửa kính trước phòng bệnh. Lạnh nhạt mà nhìn người trong phòng đang hô hấp đến khó khăn, bất tỉnh nhân sự, toàn thân chỗ nào cũng là vết thương.

Trông Tài Thuận thoi thóp thở như thế...

Mặt mũi đánh đến mức không nhìn ra hình dạng gì. Quanh người chỗ nào cũng là dây ống truyền các thứ, đến thở cũng phải nhờ bình oxi. Dưới con mắt thường thì cũng đủ thấy Tài Thuận bị thảm thế nào.

Vân Di đoán chắc người ra tay với Tài Thuận chỉ sợ có ý định một cước lấy mạng anh ta thật.

" Tiểu Hắc " Vân Di liên lạc với Tiểu Hắc. Chưa đầy mấy giây sau bé quản gia liền xuất hiện, đứng ngay cạnh cô.

" Kí chủ cho gọi tôi ?".

" Người mà cho Tài Thuận thảm thương thế này. Tôi cá chắc là Khương Mục, đúng không ?" Vân Di bước đến hàng ghế đối diện cửa, bình thản mà ngồi xuống.

" Đúng thật sự là Khương Mục làm. Kí chủ, sao cô lại biết ?" Tiểu Hắc đóng bảng dữ liệu lại, ngạc nhiên liếc Vân Di. Dáng người nhỏ bé của Tiểu Hắc cũng lon ton chạy đến chỗ cô ngồi.

" Có gì đâu. Tôi với Tài Thuận từng giao đấu với nhau. Thực lực anh ta thế nào, tôi rất rõ. Nhìn sơ qua vết thương của anh ta, chắc chắn là anh ta cũng phản công kịch liệt lắm. Chứ chắc chắn không phải kẻ ngoan ngoãn nằm im chịu trói ".

" Nói gì thì nói, Tài Thuận vẫn là lính đặc chủng, mấy hạng vớ vẩn sẽ không thể nào làm khó được anh ta. Thế nên người mà có thể đánh thắng Tài Thuận chỉ có thể là có tài năng hơn anh ta. Khương Mục lại là mẫu người quá hợp lý trong trường hợp này. Mà... đấy cũng chỉ là phỏng đoán của tôi thôi " Vân Di khẽ hích vai lên một cái, cười mỉm nhìn Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc tròn mắt, nó không ngờ rằng kí chủ có thể phân tích kĩ như thế.

" Kí chủ, hiện giờ độ hắc hóa của Khương Mục đã đạt đến đỉnh điểm. Cô nên cẩn thận " Tiểu Hắc nhớ lại âm thanh thông báo của hệ thống báo cho nó. Nhắc nhở thêm lần nữa cho Vân Di.

" Kí chủ! Tôi sẽ cố gắng để ý hành tung của Khương Mục. Tuy nhiên kí chủ cũng phải cảnh giác. Dạo này tôi có chuyện bên máy tính chủ nên sẽ không sát sao với kí chủ như trước ".

" Được rồi mà! Đừng lo lắng quá !" Vân Di ra chiều hiểu, vuốt nhẹ má Tiểu Hắc. Vẫn tranh thủ tận dung mà ăn đậu hũ của Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc "..."

Ánh mắt Vân Di hướng về phía Tài Thuận, trong con ngươi đầy tính toán.

Không ngờ Khương Mục lại làm chuyện liều lĩnh như vậy. Đường đường là thiếu tá của một quốc gia. Nếu bị hành tung rõ ra thì sau này sẽ ra làm sao?

Khỉ thật! Đến nước này lão nương đánh liều thôi. Đâm lao phải theo lao. Nếu không, chắc chắn lão nương sẽ mất cả vốn lẫn lãi mà mình tích góp từ trước đến giờ mất....

Vân Di sau một ngày dài chạy đôn chạy đáo giúp nữ chính mấy việc lặt vặt, để giúp hai người kia có thời gian thuận ý mà gia tăng tình cảm. Cuối cùng cô cũng đã xong việc mà được về nhà nghỉ ngơi.

Vân Di đã thử tìm do và để ý xung quanh xem Khương Mục có còn theo dõi mình không. Nhưng thật sự Vân Di không tìm thấy nổi một chút hành tung nào của Khương Mục.

Giống như việc anh ta xuất hiện ở đây đều là cô tưởng tượng. Mặc dù Tiểu Hắc có công nhận rằng trong phạm vi gần vẫn cảm nhận được nam chính. Tuy nhiên do quyền hạn can thiệp của hệ thống nên Tiểu Hắc không thể chỉ điểm cho Vân Di.

Aydzaa! Công nhận là nam chính cũng ẩn thân đỉnh thật. Lão nương tâm phục khẩu phục...

" Vân Di! Vân Di! Kí chủ... Mau dậy, mau dậy " Vân Di bị tiếng ồn từ trong tiềm thức không gian làm cho thanh tỉnh.

Chưa kịp định hình chuyện gì, Vân Di liền cảm nhận phía trước mình có người. Theo phản xạ, cô vội rút chiếc dao nhỏ dưới gối, hướng về phía trước, hòng lấy đi sự không lỡ đễnh nhất thời của đối phương.

Trong lúc ấy người này bị Vân Di bất ngờ đánh úp, hơi giật mình mà vội vàng lùi lại phía sau tránh né. Cũng không ngờ cô sẽ làm như thế.

Do xung quanh bốn bề đều đen như mực, cộng thêm với việc người phía trước bịt kín mặt mũi và mắt cô vừa mới tiếp xúc với bóng tối nên Vân Di rất khó khăn định hình là ai.

Vân Di trừng mắt, lạnh lùng quát, cả người đều căng cứng, trong trạng thái đề phòng cảnh giác cao độ.

" Ai? Nếu không nói ra, đừng trách tôi vô tình ".

" Nói trước dao không có mắt ".

Tuy nhiên đáp lại Vân Di là sự im lặng đến quỷ dị. Ý định của người kia quá rõ ràng, không hề muốn tiết lộ cho Vân Di mình là ai.

Xì! Không nói thì thôi.

Vân Di bĩu môi.

Trong thời gian ấy, cô đã nhanh chóng liên hệ được với Tiểu Hắc " Cục cưng, phái trước là ai vậy. Thân thủ không đến nỗi tệ đâu đấy ".

Tiểu Hắc "..." giờ là lúc nào mà kí chủ còn quan tâm đến kĩ thuật của người ta...

Gương mặt tuấn tú của chàng quản gia vẫn chăm chú nhìn màn hình, chưa rời khỏi đấy nửa giây nào. Vẻ mặt toát lên sự lo lắng, ngón tay vẫn linh hoạt lướt trên màn hình. Tiểu Hắc vừa phân tích, vừa giữ liên lạc với Vân Di.

" Kí chủ, người phía trước là Khương Mục ".

" Cái gì? Khương Mục ?" Vân Di sửng sốt. Dường như không nghĩ đối phương lại là nam chính.

Phòng cô là tầng năm đấy, là tầng năm. Cao như thế mà có thể leo tận lên đây. Chưa kể hệ thống an ninh ở đây được Vân Phùng bố trí rất tốt. Sao Khương Mục có thể đột nhập thành công đến như vậy. Thật sự hết sức vô lý...

Haiz! Thôi được rồi! Lão nương quên mất, anh ta là một lính đặc chủng, có khả năng thừa để làm mấy việc dễ dàng này...

Tiểu Hắc bực bội đập mạnh tay vào màn hình không gian. Con ngươi xanh sáng lên đầy u ám, lạnh lùng. Cậu ta khẽ vuốt nhẹ mái tóc đen đang lòa xòa trước mặt, lộ ra khuôn mặt đẹp như tượng tạc.

Nào đâu còn vẻ lịch thiệp của một chàng quản gia hoàn hảo, mà ta hay bắt gặp khi Tiểu Hắc ở trước mặt Vân Di. Lúc này quanh Tiểu Hắc đều tỏa ra sát khí nồng đậm.

Tiểu Hắc lầm bầm chửi.

Mẹ nó! Chưa bao giờ nó cảm thấy căm ghét máy tính chủ vậy. Quyền hạn hệ thống là cái thá gì?

Kí chủ của nó đang gặp nguy hiểm, ấy vậy mà nó chỉ có thể trơ mắt để mặc như thế.

Cái quyền hạn kia trói buộc, cưỡng chế nó. Không cho nó xuất hiện để trợ giúp kí chủ.

Vậy nên Tiểu Hắc chỉ còn cách hỗ trợ Vân Di từ xa, con mình ở trong gian lo lắng một cách vô vọng.

Máy tính chủ, tôi với mấy người có rất nhiều nợ đấy. Đợi xong thế giới này, tôi sẽ tính sổ với mấy người một thể....

Vân Di biết được người trước mắt là ai, cô cũng lường trước được một số vấn đề.

" Tiểu Hắc " Vân Di thử liên lạc lại với Tiểu Hắc, đợi cục cưng trả lời. Cô lúc bấy giờ thì thầm nói tiếp.

" Cậu quan sát giá trị hắc hóa và độ hảo cảm của nam chính cho tôi. Chưa hết, điều tiếp theo tôi làm, mong cậu lựa thời gian sẽ giúp tôi nhanh chóng lấy lại ý thức nhanh nhất có thể ".

Nghe Vân Di nói xong, tự dưng trong lòng Tiểu Hắc dự cảm không lành nổi lên.

" Kí chủ, cô tính làm gì? Kí chủ, cô có nghe tôi nói không? Kí chủ..."

Tiểu Hắc vội vàng lên tiếng, định can ngăn ý tưởng điên rồ nào đó của kí chủ của mình. Nhưng đáp lại nó là sự cắt đứt liên lạc từ tiềm thức Vân Di, kí chủ hoàn toàn mất liên lạc, không hề có hồi âm....