"Này, tôi là bố nó. Ngoài chúng ta ra, sẽ không có người thứ ba biết được. Bây giờ Thiên Thiên đã trưởng thành và bắt đầu tiếp quản công ty. Sớm muộn gì tài sản của hắn cũng thuộc về con gái chúng ta. Nếu cô ghét người đàn ông đó đến vậy, hẳn đó là sự trả thù lớn nhất đối với hắn."
Những người đàn ông cười, đồng thời đặt một nụ hôn ngọt ngào lên khuôn mặt Bối Anh Nguyệt, và cố tình hạ giọng để khiến bà vui lòng.
Bố nó?!
Tống Luân hít một hơi, suýt nữa ngất đi.
Tống Thiên không phải là con gái của mình?!
Người phụ nữ chết tiệt này đã giấu ông ta lâu như vậy sao!
Chẳng trách Bối Anh Nguyệt cứ thúc giục sớm kết hôn, thì ra trong bụng bà ta còn có đứa con hoang, muốn ông đổ vỏ đây mà!
Tống Luân tự hỏi bản thân, sau khi kết hôn, ông rất nghe lời bà, rõ ràng là bà không giữ trinh tiết, ông còn ngốc đến mức để bà sống tự do vì sợ bà mặc cảm, nên mới ra cớ sự hôm nay.
... Chỉ trong giây lát mà đất trời như muốn sụp đổ!
Hai người nói gì nữa thì ông không rõ, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ, giết đứa con hoang và người đàn ông kia.
Nhưng cuối cùng, ông đã chọn cách im lặng.
Việc cần làm trước nhất là trở về làm xét nghiệm ADN.
Khi có kết quả rồi hẳn tính sổ từng đứa một!
Tống Luân nghiến răng, mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng vệ sinh đang đóng chặt, rồi lặng lẽ rời đi.
[ Muội Tạp, Tống Thiên thật sự đã gọi người tình cũ của Bối Nguyệt Anh đến tham dự sao? 】
438 hỏi.
Tống Thiên biết rõ tình cảm của mẹ và hắn ta, nhưng lại có thái độ như Bối gia, coi thường người đàn ông vô dụng đó, cho rằng ông ta không xứng với mẹ cô.
Làm sao cô có thể mời người đàn ông đó trong một dịp quan trọng như vậy.
“Ý của ngươi là?”
Lạc Li cười tủm tỉm hỏi, ngoan ngoãn trở lại chỗ Bạch Dục.
Ngay sau đó, Tống Luân, khí sắc không hề ổn, cũng quay trở lại.
Tiệc cưới cũng chính thức bắt đầu, Tống Thiên mặc seri trắng nắm tay Giang Hoài cùng bước lên sân khấu, phát biểu đôi lời trước những tiếng vỗ tay nồng nhiệt của quan khách.
"Tôi rất vui vì tất cả mọi người đã dành chút thời gian bận rộn của mình để tham gia tiệc đính hôn của chúng tôi..."
Hai người cười nói xong, một vị khách không mời cũng xuất hiện.
"Hay lắm. Dịp quan trọng như vậy, Tống Thiên cũng không cho tôi biết một tiếng, thiếu chút nữa lỡ một trò hay.”
Lục Tinh Thần cầm trên tay một thứ màu trắng xông vào.
Đối với Tống Thiên, Lục Tinh Thần là cơn ác mộng mà cả đời này cô sẽ không bao giờ xóa bỏ được. Vừa khi nhìn thấy anh, khuôn mặt cô lập tức cứng đờ, trong lòng cảm thấy hoảng loạn hơn bao giờ hết.
“Lục Tinh Thần, với tư cách là bạn, chúng tôi hoan nghênh anh, nhưng nếu muốn làm gì, ở đây không chào đón, mau tránh ra!”
Giọng điệu của Giang Hoài đầy ý cảnh cáo, ôm vai bảo vệ cô.
"Này, Tống Thiên với Lục Tinh Thần có giấy chứng hôn đường hoàng, tôi còn chưa nói sẽ ly hôn. Bây giờ anh nhẹm chuyện kết hôn của tôi, tính sao đây? Tống Thiên, cô muốn cắm sừng tôi à? Lúc trước cô lên giường cùng tôi không phải sao? Giờ lại qua cầu rút ván, không muốn biết một chút tâm ý của tôi sao?”
Anh ta ngậm điếu thuốc trong miệng, ném thẳng thứ màu trắng trên tay vào hai người trên sân khấu, trước mặt tất cả quan khách.
“Lục Tinh Thần, anh bị điên à ?!”
Giang Hoài nhanh chóng bảo vệ Tống Thiên đang run rẩy, hét lớn.
Thứ màu trắng trải ra trên mặt đất, quan khách hiếu kì dòm ngó.
Đó là ga trải giường trắng trong khách sạn.
Ở giữa các tấm ga có một vết máu đã khô rất dễ thấy.
“Cái gì ?!”
Một vị khách hét lên.
"Tống Thiên tự nhiên là đòi vứt nó đi. Chậc chậc, Tống Thiên, nhìn xem tôi yêu cô nhiều thế nào. Tôi đã giữ lại những gì tôi đã cho cô. Giang Hoài, muốn tôi tặng quà sao? Đó có phải là món quà tuyệt vời không? ”
Lục Tinh Thần điên cuồng nói, toe toét cười.
Ngày này anh ta đã đợi lâu lắm rồi!
Dám đội mũ xanh cho anh à?
Anh cũng sẽ cho Giang Hoài nếm trải mùi vị này.
Tất cả mọi người hiện tại đều biết quá khứ đen tối Tống Thiên, muốn xem bọn họ rốt cuộc là thế nào!
“Lục Tinh Thần, sao anh có thể không biết xấu hổ như vậy!”
Tống Thiên không nhịn được nữa, mặt tái nhợt hét lên!
Sao anh ta dám!
"Giang Hoài, Tống Thiên đang mang thai, anh có chắc đứa trẻ là của anh không? Thích làm cha mà không biết đâu là con mình."
Lục Tinh Thần giễu cợt rao tin.
Đồng tử Giang Hoài đột nhiên co rút lại.
Tống Thiên đúng là có thai, thời gian không lâu sau khi ở bên nhau, họ đã có một đứa bé.
Vốn dĩ anh định kết hôn luôn nhưng vì Tống Thiên muốn trở thành một cô dâu xinh đẹp nên quyết định đính hôn trước, rồi đợi sau khi sinh con xong mới tổ chức đám cưới.
Đây là lý do hôm nay Tống Thiên chọn một chiếc váy khá bồng để che đi phần bụng của mình.
Bốn tháng tuổi, bụng dưới đã hơi phồng lên rồi.
Bây giờ vấn đề này bây giờ lại bị Lục Tinh Thần ngang xương phanh phui khiến họ hàng hai bên hoang mang.
Đứa trẻ trong bụng cô quả thực rất có thể là của Lục Tinh Thần!
“Nó không phải là của anh, đứa trẻ này làm sao có thể là của anh!”
Đòn đánh chí mạng, Tống Thiên choáng váng suýt ngất.
Không thể nào.
Đứa trẻ không thể là của Lục Tinh Thần.
Cô đã vất vả thế nào để thoát khỏi hắn ta, tìm một cuộc sống mới, đứa nhỏ sao có thể là của anh được!
Nhưng nếu là... ánh mắt Tống Thiên bất ngờ đằng đằng sát khí.
Cô sẽ không bao giờ sinh ra đứa trẻ xấu xa đó!
Giang Hoài nhận thức được sự việc, nhìn cô.
"Thiên Thiên, đừng tin hắn, nó là con của chúng ta!"
"Chậc, chưa gì hết đã muốn đuổi cổ bố đứa nhỏ đi rồi à?”
Vẻ mặt còn thâm độc hơn, Lục Tinh Thần nhìn biểu hiện của hai người họ, tâm trạng tốt lên mấy phần.
Chỉ vài ba câu đã có thể chia rẽ Giang Hoài với Tống Thiên rồi.
Cảm thấy vết thương như vạch ra lần nữa, sắc mặt Tống Luân tối sầm lại, ánh mắt lạnh lùng quét về phía Bối Nguyệt Anh.
Đây là lần đầu tiên ông nhìn bà với ánh mắt này, cảm giác tội lỗi đã biến mất, thay vào đó trông ông giống như dã thú ngửi thấy mùi máu tanh, có thể cắn đứt cổ Bối Anh Nguyệt chỉ một nhát cắn.
Và đây cũng là lần đầu tiên Bối Anh Nguyệt không nhìn lại, mà mở to đôi mắt với sự day dứt.
Lạc Li thoải mái tựa vào vai Bạch Dục, lặng lẽ xem kịch hay đang được phát sóng trực tiếp.
Nhìn sắc mặt tái nhợt và bất lực của mấy người, đôi môi cô khẽ cong lên.
Mới đó đã không chịu nổi?
Trò hay… còn ở phía sau!
438 đã được nghe cô giải thích.
Biết lắm mà, một ký chủ hắc ám như vậy sao có thể buông tha dễ dàng cho đôi cẩu nam nữ đó chứ.
Thấy cô ấy ra tay, nó cũng yên tâm phần nào.
Ahhhhh, nó đang nghĩ gì vậy, rõ ràng là nó một tiểu thiên sứ đáng yêu mà!
Ký chủ thật là thâm độc.
Cô âm thầm tính toán mọi việc, ngồi trên núi nhìn bầy hổ đánh nhau, xem mình như là không khí.
Tất cả mọi người đều bị cô ta giăng bẫy mà không hề hay biết, quả rất cao tay.